Ngày hôm nay, không khí lớp học mùa hè có phần khác lạ. Hạ Vy bước vào lớp với tâm trạng hơi bồn chồn, không rõ lý do. Cô vẫn cảm thấy háo hức khi gặp anh – nam sinh lạnh lùng nhưng dịu dàng – nhưng đồng thời có chút lo lắng. Cô tự hỏi liệu hôm nay có điều gì bất ngờ hay không, nhưng không ngờ rằng, ngày hôm nay sẽ là lần đầu tiên cô và anh… cãi nhau.
Tiết học đầu tiên là môn Văn, và hôm nay thầy giáo yêu cầu cả lớp thảo luận về một chủ đề nhạy cảm: “Quan điểm cá nhân và cách thể hiện ý kiến trong nhóm”. Hạ Vy cùng nhóm Minh Châu, Tuấn và Hưng bắt đầu thảo luận. Mọi thứ vẫn diễn ra suôn sẻ cho đến khi cô nêu quan điểm cá nhân về cách xử lý một tình huống trong câu chuyện mà thầy đưa ra.
“Ý kiến của em là nhân vật chính nên nói thẳng lòng mình, đừng giấu giếm cảm xúc,” Hạ Vy trình bày, giọng vừa chắc chắn vừa e thẹn.
Anh – nam sinh lạnh lùng – nghe xong, gập sách lại, ánh mắt nhìn thẳng cô, giọng trầm nhưng rõ ràng:
“Không hoàn toàn đúng đâu. Thẳng thắn đôi khi là tốt, nhưng cũng cần cân nhắc hoàn cảnh và người khác. Nếu quá bộc lộ, đôi khi sẽ gây hiểu lầm.”
Hạ Vy hơi giật mình, cảm giác một phần trong cô muốn đồng ý, nhưng phần khác lại muốn bảo vệ quan điểm của mình. Cô hít một hơi sâu, giọng hơi gắt hơn bình thường:
“Nhưng nếu không nói ra, người khác sẽ không hiểu! Cậu không thấy rằng sự im lặng cũng có thể khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn sao?”
Ánh mắt anh hơi bất ngờ, như chưa từng ai phản bác quan điểm của anh trực tiếp đến vậy. Giọng anh vẫn trầm nhưng có phần nghiêm túc hơn:
“Vy, tớ chỉ nói theo quan điểm của tớ thôi. Không phải tớ không hiểu ý cậu, nhưng mỗi người nhìn nhận một cách khác nhau. Đừng quá cứng nhắc với ý tưởng của mình.”
Hạ Vy đỏ mặt, cảm giác vừa bực bội vừa hụt hẫng. Cô không ngờ rằng lần đầu tiên, mình sẽ cãi nhau với anh – người mà cô từng nghĩ là lạnh lùng nhưng quan tâm dịu dàng. Cô muốn giải thích thêm, nhưng những lời trong miệng bỗng dưng nghẹn lại.
Minh Châu nhìn hai người, hơi lo lắng:
“Ê, Vy, thôi nào, chỉ là ý kiến thôi mà. Hai cậu đừng căng thẳng quá.”
Hạ Vy hít một hơi, cố bình tĩnh lại. Nhưng trong lòng, cô vẫn cảm thấy bực bội: tại sao anh lại luôn nghiêm túc và lý trí đến mức… khó chịu? Và tại sao cô lại không thể chịu nổi khi anh phản bác quan điểm của mình?
Giờ ra chơi, Hạ Vy bước ra sân, hít thở sâu để xoa dịu cảm xúc. Minh Châu chạy theo:
“Vy, cậu ổn chứ? Không sao chứ?”
Hạ Vy thở dài, nhìn bầu trời xanh trong, cố gắng bình tĩnh:
“Ừ… mình ổn. Chỉ là hơi bực một chút thôi.”
Cô không ngờ rằng, chỉ một cuộc tranh luận nhỏ cũng khiến trái tim cô xáo trộn. Cô nhớ lại ánh mắt anh, giọng nói trầm ấm nhưng nghiêm nghị, và cảm giác trái tim vừa bực bội vừa lo lắng – một cảm giác lạ lùng mà cô chưa từng trải qua.
Buổi học buổi chiều, Hạ Vy vẫn giữ khoảng cách với anh. Cô tập trung vào bài tập, tránh nhìn anh, nhưng dường như anh nhận ra điều đó. Khi thầy giáo yêu cầu thảo luận nhóm, anh đi đến gần nhóm của cô, giọng trầm:
“Vy, tớ không có ý làm cậu bực đâu. Chỉ là muốn chia sẻ quan điểm thôi.”
Hạ Vy hơi giật mình, tim đập nhanh. Cô nhìn anh, giọng nhẹ hơn trước:
“Ừ… mình biết mà. Mình chỉ hơi… khó chịu thôi.”
Anh gật nhẹ, ánh mắt vẫn dịu dàng:
“Được rồi. Chúng ta cùng nhau cố gắng hiểu nhau hơn, được không?”
Hạ Vy mỉm cười e thẹn, cảm giác vừa bực bội vừa ấm áp. Cô nhận ra rằng, lần đầu cãi nhau không khiến cô ghét anh, mà ngược lại, khiến cô hiểu anh hơn và cảm thấy rung động trước sự chân thành của anh.
Khi tiết học kết thúc, lớp học mùa hè tổ chức trò chơi nhỏ ngoài sân. Hạ Vy và nhóm bạn tham gia, và cô thấy anh đứng gần nhóm khác, thỉnh thoảng liếc nhìn cô. Cô cảm thấy tim mình nhẹ nhõm, như thể mọi hiểu lầm đã được giải tỏa qua ánh mắt và hành động tinh tế của anh.
Trên đường về, Hạ Vy lặng lẽ nghĩ lại toàn bộ ngày hôm nay. Cô nhận ra rằng, lần đầu cãi nhau với anh – nam sinh lạnh lùng nhưng dịu dàng – không hề tồi tệ như cô tưởng. Ngược lại, nó khiến cô hiểu rằng tình cảm học đường không chỉ có những khoảnh khắc vui vẻ, mà còn có những hiểu lầm, những xung đột nhẹ để mỗi người trưởng thành hơn và cảm nhận nhau sâu sắc hơn.
Về đến nhà, Hạ Vy mở sổ nhật ký, viết:
“Hôm nay là lần đầu tiên mình và anh cãi nhau. Ban đầu mình thấy bực bội và khó chịu, nhưng sau đó nhận ra rằng, anh không hề xấu hay vô tâm. Anh chỉ muốn chia sẻ quan điểm của mình, và điều đó khiến mình hiểu hơn về anh. Có lẽ, tình cảm học đường không chỉ ngọt ngào, mà còn có những khoảnh khắc bất ngờ như thế – khiến trái tim rung động và trưởng thành hơn từng ngày.”
Hạ Vy đặt bút xuống, nhìn ra cửa sổ. Ánh hoàng hôn cuối ngày chiếu rọi qua tán cây, nhuộm vàng cả căn phòng. Cô cười e thẹn, cảm giác trong lòng vừa bực bội vừa ấm áp. Lần đầu cãi nhau không làm cô xa cách anh, mà trái lại, khiến cô nhận ra rằng trái tim mình đang rung động nhiều hơn bao giờ hết, và cô muốn khám phá những cảm xúc này cùng anh – người đã khiến mùa hè này trở nên đáng nhớ…