Sáng nay, không khí trường trung học Phương Nam rộn ràng hơn bao giờ hết. Ngày hội thể thao mùa hè đã đến, và Hạ Vy thức dậy với cảm giác vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô không thể ngừng nghĩ về anh – nam sinh lạnh lùng nhưng dịu dàng – người khiến trái tim cô rung động suốt mấy tuần vừa qua.
Hạ Vy nhanh chóng mặc đồng phục thể thao của trường: áo thun trắng và quần thể thao xanh, vừa thoải mái vừa năng động. Cô mang theo bình nước, khăn tay và một ít đồ ăn nhẹ, chuẩn bị cho một ngày dài hoạt động ngoài trời. Trên đường đi, Minh Châu chạy theo, cười rạng rỡ:
“Buổi sáng tốt lành, Vy! Hôm nay chắc chắn sẽ vui lắm. Chuẩn bị tinh thần nhé, trò chơi và bất ngờ đang chờ cậu đó!”
Hạ Vy mỉm cười, tim đập nhanh, cảm giác vừa hồi hộp vừa vui vẻ. Cô bước vào sân trường, thấy toàn bộ học sinh đã tập trung đông đủ, sân trường được trang trí bằng cờ, bóng bay và những tấm áp phích màu sắc sặc sỡ. Tiếng hò reo, tiếng nhạc, và mùi thức ăn vội vàng được bày biện ở các quầy nhỏ khiến không khí tràn đầy sức sống.
Khi Hạ Vy bước vào lớp, anh – nam sinh lạnh lùng – đã có mặt. Ánh mắt anh thoáng nhìn cô, đôi môi nhếch nhẹ như một nụ cười tinh nghịch, khiến tim Hạ Vy đập mạnh. Cô hít một hơi, cố gắng bình tĩnh, nhưng cảm giác trong lòng vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Buổi sáng, trường tổ chức các trò chơi vận động: kéo co, nhảy bao bố, chạy tiếp sức. Hạ Vy cùng nhóm Minh Châu, Tuấn và Hưng tham gia kéo co. Khi đứng vào vị trí, cô cảm nhận được sức mạnh của nhóm, nhưng đồng thời cũng thấy anh đứng gần đội khác, ánh mắt thi thoảng lướt qua cô. Cô đỏ mặt, tim đập nhanh, và tự nhủ: “Mình phải cố gắng, không thể thua anh được!”
Khi tiếng còi vang lên, các nhóm bắt đầu kéo co. Hạ Vy dùng hết sức, vừa kéo vừa hò hét cùng nhóm. Tiếng cười, tiếng reo hò của các bạn vang lên khắp sân trường. Anh đứng đối diện, đôi mắt chăm chú theo dõi, và khi đội của Hạ Vy thắng, anh gật đầu nhẹ, ánh mắt vừa tinh nghịch vừa ngưỡng mộ. Cô cảm thấy tim mình rung động, vừa vui mừng vừa hạnh phúc.
Sau trò kéo co, lớp chuyển sang trò nhảy bao bố. Hạ Vy cùng Minh Châu, Tuấn và Hưng tham gia. Khi bắt đầu nhảy, cô vấp chân một chút, suýt ngã. Ngay lập tức, anh xuất hiện gần đó, dang tay đỡ cô:
“Cẩn thận!” – giọng anh trầm nhưng ấm áp.
Hạ Vy đỏ mặt, tim đập nhanh, cảm giác vừa xấu hổ vừa vui sướng. Cô mỉm cười e thẹn, cúi đầu cảm ơn:
“Cảm ơn cậu…”
Khoảnh khắc ấy, với Hạ Vy, không chỉ là hành động cứu nguy đơn giản, mà còn là một rung động ngọt ngào, khiến trái tim cô nhói lên một cách kỳ lạ.
Buổi trưa, lớp được nghỉ ngơi, ăn nhẹ và trò chuyện. Hạ Vy cùng Minh Châu ngồi dưới tán cây, ăn bánh và uống nước. Cô liếc nhìn anh, thấy anh đang trò chuyện với vài bạn nam khác, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt anh lại tìm cô. Cô đỏ mặt, không dám nhìn lâu, nhưng cảm giác hạnh phúc lan tỏa trong lòng.
Chiều, trường tổ chức chạy tiếp sức – một trò chơi quan trọng, quyết định đội thắng cuối ngày. Hạ Vy được xếp vào đội của lớp mình, và anh được xếp vào đội khác. Khi chuẩn bị, cô thấy tim mình đập nhanh: cô vừa mong muốn chiến thắng, vừa tò mò ánh mắt anh sẽ nhìn cô như thế nào.
Khi tiếng còi vang lên, các nhóm bắt đầu chạy. Hạ Vy nhận gậy tiếp sức từ bạn trước, chạy hết sức mình. Tiếng hò reo, cổ vũ vang lên khắp sân, khiến cô càng thêm hào hứng. Khi nhìn sang anh – người đang chạy đối diện – cô cảm thấy một sự kết nối đặc biệt: cả hai cùng cố gắng, cùng nỗ lực, cùng cảm nhận niềm vui và sức mạnh của tuổi trẻ.
Khi trò chơi kết thúc, đội của Hạ Vy giành chiến thắng. Cô hò reo cùng nhóm, cảm giác tự hào và vui sướng tràn ngập. Anh tiến đến gần cô, giọng trầm ấm:
“Chúc mừng… cậu chạy rất tốt.”
Hạ Vy đỏ mặt, tim đập nhanh, cảm giác hạnh phúc không nói nên lời. Cô mỉm cười e thẹn:
“Cảm ơn… cậu cũng chạy rất tốt.”
Buổi chiều tiếp tục với các trò chơi tự do: ném bóng, kéo co nhỏ giữa các nhóm bạn, và các trò chơi vận động vui nhộn. Hạ Vy và anh dần gần gũi hơn, ánh mắt gặp nhau nhiều hơn, đôi lúc nở nụ cười tinh nghịch. Cô nhận ra rằng, những khoảnh khắc tự nhiên này khiến trái tim cô rung động mạnh mẽ hơn bất kỳ tình huống nào trước đây.
Trên đường về nhà, Hạ Vy lặng lẽ nghĩ lại toàn bộ ngày hôm nay. Cô cảm thấy hạnh phúc, vừa mệt mỏi vừa tràn đầy năng lượng. Ngày hội thể thao không chỉ giúp cô vui chơi, vận động, mà còn tạo cơ hội để cô và anh gần gũi hơn, chia sẻ những khoảnh khắc tự nhiên, tinh nghịch và đáng nhớ.
Về đến nhà, Hạ Vy mở sổ nhật ký, viết:
“Hôm nay thật tuyệt vời. Ngày hội thể thao không chỉ vui nhộn mà còn khiến trái tim mình rung động. Anh ấy… anh ấy quan tâm đến mình theo những cách rất tự nhiên, khiến mình cảm thấy ấm áp và hạnh phúc. Mình nhận ra, tình cảm học đường không chỉ là những khoảnh khắc riêng tư hay lãng mạn, mà còn là sự kết nối qua những trải nghiệm chung, qua những niềm vui và nỗ lực cùng nhau. Mình muốn tiếp tục cảm nhận những rung động này, để mỗi ngày học tập và vui chơi đều trở nên đáng nhớ bên anh.”
Hạ Vy đặt bút xuống, nhìn ra cửa sổ. Ánh hoàng hôn cuối ngày nhuộm đỏ bầu trời, gió thổi nhẹ qua tán cây. Cô cười e thẹn, cảm giác trong lòng vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc. Ngày hội thể thao hôm nay không chỉ là một kỷ niệm vui vẻ, mà còn là bước ngoặt trong trái tim cô – nơi những rung động đầu đời bắt đầu trở nên rõ ràng hơn, và cô biết rằng mùa hè này, cô sẽ còn nhiều khoảnh khắc đáng nhớ bên anh – người đã khiến trái tim cô rung động từ cái nhìn đầu tiên.