KHI MÙA HOA NỞ LẦN HAI

Chương 6: Mùa Trà Sen


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tháng Chín về ngang thị trấn Lưu Lạc bằng mùi sen cuối mùa.
Không nồng nàn như đầu hạ, nhưng dịu nhẹ, tinh khiết – như người đã đi qua một mùa giông, giờ chỉ muốn lặng lẽ sống tiếp.

An Vy tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Hôm nay, cô muốn pha trà.
Không phải cho mình.
Mà là cho người đã âm thầm canh giấc mơ cô những đêm qua.


Ký ức trong cánh sen khô

Cô mở chiếc hộp gỗ cũ dưới đáy rương bà ngoại để lại. Bên trong là vài túi trà sen khô được ướp tay – chính bà dạy Vy làm hồi còn nhỏ.

“Trà sen không dành cho người vội vàng,”
Bà từng nói như thế, tay gấp từng cánh hoa ôm lấy lá trà non.

Vy pha từng bước như nhớ lại ký ức – từ lượng nước, nhiệt độ, đến cách đợi trà “thở” trong tách sứ men ngà.
Hương sen lan ra khắp căn bếp nhỏ.
Nhẹ. Trong. Buồn mà không nặng.


Ly trà đáp lễ

Chiều hôm đó, Vy mang theo một bình giữ nhiệt bọc vải lanh và hai chiếc tách nhỏ.
Cô không để trà trong cốc giấy.
Vì cô muốn người nhận hiểu rằng:

Đây là một điều được chuẩn bị – không phải vì lịch sự, mà vì trân trọng.

Khi đến tiệm sách, Khoa đang dọn lại kệ tiểu thuyết phương Tây.
Anh ngẩng đầu khi nghe tiếng cửa mở, ánh nhìn dừng lại vài giây trên bình trà Vy ôm trong tay.

Vy bước đến quầy, đặt mọi thứ xuống như một nghi thức nhỏ.
Không lời giải thích.

Cô rót trà ra hai tách.

– “Trà sen cuối mùa.”
– “Bà em từng ướp.”
– “Hôm nay, em muốn mời anh.”

Khoa không nói gì ngay. Anh ngồi xuống, đối diện cô.
Đón lấy tách trà bằng cả hai tay.
Uống một ngụm. Nhắm mắt.

– “Anh chưa từng uống loại nào êm như vậy.”
– “Cảm giác như có ai đang ru mình, không bằng lời.”

Vy mỉm cười.

– “Bà em từng nói, nếu người ta đủ đau mà vẫn kiên nhẫn…
thì vị sen sẽ nói hộ điều mình không thể diễn tả.”


Cả hai không đọc sách chiều hôm ấy

Chỉ ngồi đó. Nhìn nhau qua làn trà mờ.
Có khi không nhìn, nhưng vẫn cảm được sự hiện diện của người đối diện.

Trà sen nguội dần, nhưng họ không vội rót thêm.

Vy đột nhiên hỏi:

– “Anh có sợ im lặng không?”

Khoa đặt tách trà xuống, đáp:

– “Không. Anh chỉ sợ nó không thật.”

Vy gật nhẹ. Rồi cô nói:

– “Vậy chắc anh sẽ thích em.”
– “Vì im lặng của em… chẳng biết giả được.”

Khoa không trả lời, chỉ khẽ cười – lần đầu, nụ cười anh không mang nét buồn.


Kết chương: Có những ấm trà không cần thêm đường – vì lòng người đã đủ ngọt

Trước khi rời đi, Vy đặt bình trà rỗng lại cho Khoa:

– “Lần sau, em sẽ ướp loại sen khác.
Nếu anh thích… em sẽ dạy anh.”

Khoa giữ bình lại, tay đặt lên quai như giữ một món đồ quý.

Anh không nói “cảm ơn”.

Chỉ nói:

– “Anh sẽ đợi.”


✅ HẾT CHƯƠNG 6


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!