Trời vừa sang thu. Sáng sớm, gió nhẹ thổi qua hàng cây tần bì trước tòa nhà tập đoàn Lâm Thị, mang theo mùi hương thoang thoảng của cà phê và lá khô. Minh An ôm chặt tập tài liệu trong tay, bước vào sảnh lớn, vừa kịp nghe tiếng đồng hồ báo tám giờ vang lên.
Hôm nay, phòng cô phải nộp bản kế hoạch truyền thông cho dự án mới — dự án do chính Lâm Trạch phụ trách. Dù ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng đêm qua cô vẫn thức đến hơn hai giờ sáng chỉ để sửa lại vài dòng trình bày.
Cô không muốn bị trưởng phòng bắt lỗi, càng không muốn bị vị tổng tài lạnh lùng kia liếc mắt một cái đầy châm chọc.
“Minh An, bản kế hoạch của em đâu?” – Giọng trưởng phòng Diệp vừa cất lên, kéo cô ra khỏi mớ suy nghĩ.
“Dạ… ở đây ạ.” Cô nhanh chóng đưa tập hồ sơ, hơi run nhẹ.
Diệp trưởng nhìn lướt qua vài trang rồi khẽ gật đầu. “Ổn. Hôm nay mười giờ họp với tổng tài, em cùng tôi trình bày nhé.”
“Em?” Minh An tròn mắt.
“Ừ. Ý tưởng này do em đề xuất, em là người nắm rõ nhất. Tự tin lên, tôi ở ngay cạnh.”
Minh An hít sâu. Tim cô đập nhanh hơn một nhịp. Cô đã từng nhiều lần thấy Lâm Trạch trong phòng họp — áo sơ mi trắng, cà vạt tối màu, ánh mắt sắc như dao, giọng nói trầm thấp nhưng mỗi lời đều khiến người nghe cảm thấy áp lực.
Trình bày trước mặt anh ta? Thà bị gọi lên sân khấu hát quốc ca còn dễ chịu hơn.
Đúng mười giờ, phòng họp tầng 25.
Lâm Trạch đã ngồi sẵn, phía sau là dãy cửa kính nhìn ra thành phố. Anh đang xem tài liệu, tay khẽ gõ nhịp lên mặt bàn. Không khí yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng bút viết của trợ lý.
Khi Minh An bước vào, ánh mắt anh khẽ chuyển. Dừng lại trên cô đúng một giây.
Một giây thôi, nhưng đủ khiến cô cảm thấy cả người tê dại.
“Bắt đầu đi.” – Giọng anh trầm, ngắn gọn, không cao không thấp.
Diệp trưởng mở đầu bằng vài câu giới thiệu, rồi ra hiệu cho Minh An. Cô đứng dậy, hơi cúi người, tay nắm chặt mép tài liệu.
“Dự án lần này tập trung vào mảng khách hàng trẻ. Ý tưởng truyền thông của em là xây dựng hình tượng thương hiệu theo hướng gần gũi, lấy cảm xúc làm trọng tâm...”
Giọng cô ban đầu run, nhưng dần dần ổn định. Khi nói về phần mình tâm đắc, ánh mắt cô sáng lên, lời lẽ trở nên tự nhiên và mạch lạc.
Lâm Trạch không nói gì. Anh chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt sâu thẳm dõi theo từng cử chỉ của cô.
Khi cô kết thúc, cả phòng im lặng vài giây.
“Rất khá.” Anh đột ngột lên tiếng, giọng thấp đến mức khiến không ít người giật mình.
Minh An ngẩng đầu, ánh mắt va vào đôi đồng tử đen sẫm của anh.
Anh đang nhìn cô.
Không phải kiểu nhìn để soi mói hay xét nét — mà là ánh nhìn thật, như thể đang đánh giá người nói hơn là nội dung bản kế hoạch.
“Ý tưởng tốt.” Anh dừng một chút, giọng khẽ trầm xuống: “Nhưng phần triển khai cần thêm số liệu cụ thể. Làm lại, mai đưa tôi xem bản sửa.”
“Dạ… vâng.”
Cô cúi đầu, tim đập thình thịch. Không ngờ mình lại được khen — dù chỉ là một câu ngắn gọn.
Sau buổi họp, Minh An trở về bàn làm việc, vừa thở phào thì tin nhắn nội bộ hiện lên:
[Lâm Trạch]: Lên phòng tôi.
[Minh An]: … Tổng tài, có chuyện gì ạ?
[Lâm Trạch]: Về dự án. Nhanh.
Cô nhìn dòng chữ lạnh tanh trên màn hình, tim như rơi xuống dạ dày.
Nhưng không còn cách nào khác, đành hít sâu, chỉnh lại tóc và đi.
Phòng tổng tài ở cuối hành lang. Cửa kính lớn, rèm trắng buông hờ. Khi cô gõ cửa, bên trong vang lên giọng trầm thấp: “Vào đi.”
Anh đang đứng cạnh bàn, sơ mi trắng xắn tay, cổ áo mở một nút, nhìn xuống màn hình laptop.
“Ngồi đi.”
Cô khẽ ngồi xuống ghế đối diện.
Anh không ngẩng đầu, chỉ nói: “Phần ý tưởng của cô ổn. Nhưng tôi muốn hỏi... vì sao cô lại chọn hướng ‘gắn kết cảm xúc’?”
Minh An hơi sững lại. “Vì em nghĩ, người trẻ không chỉ mua sản phẩm, họ mua cảm xúc. Một thương hiệu khiến họ cảm thấy được thấu hiểu sẽ đi xa hơn.”
Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô.
“Cô từng học truyền thông à?”
“Dạ, chuyên ngành của em là thiết kế, nhưng em thích viết.”
“Viết?”
“Vâng. Trước đây em từng viết blog, nhưng giờ bận quá nên dừng rồi.”
Nghe đến đây, khóe môi anh khẽ cong — rất nhẹ, đến mức nếu không nhìn kỹ, cô sẽ không nhận ra.
Anh mở laptop, xoay màn hình về phía cô.
“Cô từng dùng bút danh ‘An Vũ’, phải không?”
Cô chết sững. Màn hình hiện lên giao diện blog cũ của cô, nơi cô từng viết những dòng ngắn tâm sự về tình yêu, công việc, và đôi khi… cả về “một người lạ từng đọc blog mỗi đêm”.
“Anh… sao anh biết?”
“Trùng hợp.” Anh đáp bình thản, đôi mắt lại sâu thêm vài phần. “Tôi từng đọc những bài viết đó.”
Khoảnh khắc ấy, tim cô như ngừng đập.
Người từng đọc blog của cô… là anh?
Cô nhớ lại vài năm trước, có một độc giả ẩn danh luôn để lại bình luận ngắn gọn nhưng đầy tinh tế, hiểu rõ từng câu chữ của cô. Cô từng tò mò người đó là ai, nhưng không ngờ —
“Không cần căng thẳng.” Anh dựa nhẹ ra ghế, giọng trầm thấp: “Cô viết tốt. Tôi chỉ muốn nói rằng… người có cảm xúc sâu sắc thường làm việc hiệu quả hơn tôi nghĩ.”
“Em… cảm ơn tổng tài.”
“Về đi. Làm lại bản kế hoạch, sáng mai gửi tôi.”
Ra khỏi phòng, Minh An đứng dựa lưng vào tường, trái tim vẫn đập dồn dập.
Gió từ cửa sổ thổi nhẹ qua, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh phía xa — trong lòng hỗn loạn, vừa bối rối, vừa có chút… vui.
Người tổng tài lạnh lùng ấy, hóa ra đã từng đọc từng dòng cô viết.
Đêm đó, cô về nhà, mở lại trang blog cũ sau nhiều năm. Màn hình hiển thị hàng loạt bài viết cũ kỹ, xen lẫn những bình luận ngắn:
“Đêm nay cũng đọc lại một bài, vẫn thấy hay như cũ.”
“Người viết, chắc chắn là người từng đau.”
“Hy vọng một ngày, cô có thể viết tiếp.”
Tài khoản bình luận ấy — LamT — chưa bao giờ cô biết danh tính.
Giờ cô đã hiểu.
Cô mỉm cười, gõ một dòng mới:
“Có người từng nói tôi viết tốt.
Hôm nay, tôi lại muốn viết thêm một lần nữa.”
Bên kia thành phố, trong căn phòng sáng đèn, Lâm Trạch nhìn vào màn hình điện thoại, dòng chữ hiện lên đúng lúc.
Khóe môi anh cong lên, giọng khẽ trầm:
“Cuối cùng cô cũng viết lại rồi, Minh An.”