khi mưa ngừng rơi, em vẫn ở đây

Chương 1: CƠN MƯA CỦA QUÁ KHỨ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chiều thành phố trôi qua chậm rãi trong cơn mưa lất phất, những hạt nước nhỏ như bụi bay lượn trong không khí, chạm lên vai áo, lên mái tóc, lên cả những ký ức mà Hạ Vy tưởng rằng đã vùi sâu vào tận đáy lòng.

Quán cà phê góc phố nơi cô ngồi gần như trống rỗng, chỉ còn lại mùi cà phê đắng hòa với âm thanh nhịp đều của tiếng mưa ngoài hiên. Cô chống cằm, nhìn ra khung cửa kính mờ hơi nước, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt người đàn ông mà cô từng yêu đến quên cả chính mình.

Ba năm rồi, thế mà chỉ cần nghe ai đó vô tình nhắc đến cái tên “Minh Dương”, tim cô vẫn nhói lên một nhịp. Màn hình laptop sáng xanh, con trỏ nhấp nháy ở cuối dòng chữ: “Bài điều tra: Tập đoàn Dương Minh và sự thật sau cánh cửa truyền thông.”

Hạ Vy thở dài, tắt màn hình, khép máy lại. Cô không sợ đối đầu, chỉ sợ đối diện với những ký ức. Ngày ấy cô đã rời đi, mang theo lòng kiêu hãnh của người bị tổn thương, để lại phía sau là một tình yêu chưa kịp nói lời kết thúc.

Nhưng định mệnh thật biết trêu ngươi, ba năm sau cô lại bị tòa soạn giao điều tra đúng tập đoàn mà người đó đang điều hành.

Bên ngoài, tiếng mưa bắt đầu nặng hạt, từng giọt rơi trên mái tôn loang loáng. Cô kéo áo khoác, cầm túi xách, bước ra ngoài.

Con phố nhỏ ngập ánh đèn vàng, hơi nước mờ ảo như giấu đi mọi thứ sau lớp màn sương mỏng. Chiếc ô trắng bật ra, che nửa khuôn mặt cô. Tiếng giày lộp độp vang lên giữa con đường ướt át.

Trước mắt cô là tòa nhà kính cao sừng sững, dòng chữ “Dương Minh Media” sáng rực trên nền trời u tối. Cô mím môi, lòng bàn tay siết chặt quai túi.

Cô đã chuẩn bị cho ngày này, nhưng khi đứng trước nơi anh thuộc về, vẫn không tránh khỏi cảm giác chông chênh. Ba năm không gặp, anh giờ đã là nhân vật quyền lực trong giới, còn cô vẫn là phóng viên bình thường với đồng lương đủ sống.

Nhưng lòng tự tôn khiến cô không bao giờ cúi đầu.

Bước chân cô vang khẽ trên sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Lễ tân cúi chào, ánh mắt dò xét. Hạ Vy đưa thẻ tác nghiệp, nói rõ lý do đến.

Người phụ nữ ở quầy mỉm cười chuyên nghiệp, nhấn vài phím trên bàn phím rồi bảo cô chờ ở phòng họp tầng mười hai.

Thang máy khép lại. Gương phản chiếu hình ảnh cô gái với đôi mắt mệt mỏi nhưng kiên định. Cô nhìn bản thân thật lâu, như đang cố trấn an chính mình.

Khi cửa thang mở ra, âm thanh ồn ào của cuộc họp chạm ngay vào tai. Một hàng ghế dài, những bộ vest chỉnh tề, những gương mặt căng thẳng.

Ở đầu bàn, anh ngồi đó — Minh Dương.

Mái tóc anh cắt gọn, gương mặt góc cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhưng sáng rực. Ánh đèn trên trần phản chiếu lên đồng hồ bạc nơi cổ tay, tạo nên một hào quang trầm tĩnh khó tả.

Anh đang nói chuyện với trợ lý, giọng trầm đều, không cao không thấp, nhưng đủ khiến cả căn phòng im bặt.

Cô đứng ngoài cửa, bàn tay khẽ run. Có lẽ anh không nhìn thấy cô, hoặc anh đã thấy nhưng làm như không quen biết. Cảm giác đó khiến tim cô nhói lên một cách quen thuộc.

Khi cuộc họp kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng. Anh vẫn ngồi lại, chăm chú xem tài liệu.

Hạ Vy bước tới, đặt máy ghi âm lên bàn, giọng bình tĩnh nhưng nhẹ đến lạ.

— Tôi đến từ tòa soạn Thành Phố Mới, muốn phỏng vấn anh về sự kiện truyền thông gần đây.

Anh ngẩng đầu. Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt cô chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng cũng đủ để mọi thứ xung quanh như ngưng lại.

Ánh mắt ấy, ba năm trước từng khiến cô tin vào tình yêu, giờ chỉ còn lạnh lẽo như băng.

Anh khẽ dựa lưng ra ghế, giọng điềm tĩnh:

— Cô là người của báo Thành Phố Mới? Nghe nói họ khá giỏi trong việc thổi phồng tin tức.

Hạ Vy mím môi, ánh mắt không tránh né:

— Còn tôi thì nghe nói anh cũng khá giỏi trong việc che giấu sự thật.

Giữa hai người, khoảng không căng như dây đàn. Tiếng mưa đập vào ô cửa kính phía sau càng khiến không gian thêm tĩnh lặng.

Anh không đáp, chỉ khẽ mỉm cười:

— Vẫn bản lĩnh như xưa, Hạ Vy.

Cô khựng lại. Anh vẫn nhớ tên cô.

Tim cô đập loạn một nhịp, nhưng giọng nói vẫn lạnh:

— Tôi chỉ làm việc của mình, anh Dương.

Anh gật đầu, ánh nhìn dừng lại nơi bàn tay cô đang cầm bút. Ba năm không gặp, cô vẫn gầy như thế, nhưng ánh mắt lại có gì đó kiên cường hơn.

Anh quay đi, khẽ nói:

— Nếu cô muốn biết sự thật, hãy tự mình tìm. Tôi không có gì để nói.

Câu nói dứt khoát, lạnh lùng như một lưỡi dao. Cô nắm chặt bút, cảm giác nghẹn nơi cổ họng. Không hiểu vì sao, chỉ cần anh nói một câu như thế, cô lại thấy mình nhỏ bé đến lạ.

Khi cô rời khỏi phòng, bước chân lạc lõng trên hành lang dài, cô nghe thấy tiếng anh gọi tên cô.

Cô dừng lại, nhưng không quay đầu.

Giọng anh trầm ấm như cơn mưa ngoài kia:

— Dù điều gì xảy ra, đừng để ai điều khiển cô, kể cả tôi.

Cô đứng im rất lâu, rồi bước tiếp, từng bước nặng trĩu.

Khi cửa thang máy khép lại, cô thấy anh vẫn đứng đó, nhìn qua khung kính, giữa ánh sáng nhàn nhạt của buổi chiều mưa.

Ngoài trời, mưa vẫn rơi.

Cô ra khỏi tòa nhà, đi dọc theo con phố dài ngập nước. Chiếc ô trắng không đủ che hết vai áo đã ướt.

Cô dừng lại bên bờ hồ, nơi ánh đèn phản chiếu lấp loáng. Cô ngồi xuống ghế đá, lặng im nhìn những vòng tròn nước loang rộng.

Nước mắt không rơi, nhưng tim cô nặng như đá. Cô tự hỏi, nếu ngày đó cô không bỏ đi, liệu có khác gì không. Nhưng câu trả lời, có lẽ mãi mãi chẳng ai biết được.

Ở phía xa, qua lớp kính xe tối màu, Minh Dương ngồi yên lặng nhìn theo bóng dáng cô. Anh giơ tay, chạm nhẹ lên mặt kính như muốn với tới, nhưng chỉ thấy hình ảnh phản chiếu mờ ảo.

Ba năm qua, anh cố gắng quên, nhưng khi nhìn thấy cô, mọi phòng tuyến đều sụp đổ. Anh nhắm mắt, tự cười khẽ.

Mưa vẫn chưa ngừng, nhưng lòng anh đã bắt đầu dậy sóng. Và anh biết, cuộc gặp hôm nay chỉ là khởi đầu cho cơn bão sắp đến.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×