Sáng hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên vừa len qua rèm cửa, Hạ Vy đã bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng. Cô khẽ nhăn mặt, vươn tay tìm chiếc điện thoại đang nằm lẫn trong chăn gối. Màn hình hiển thị tên người gọi: Trưởng ban biên tập – Anh Khải.
Cô ngồi dậy, khàn giọng bắt máy:
— Em nghe đây, anh Khải.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói đầy năng lượng:
— Dậy rồi à? Tốt, chuẩn bị đi. Mười giờ có cuộc họp khẩn. Có một dự án đặc biệt, anh muốn giao cho em.
Hạ Vy khẽ nhíu mày:
— Dự án đặc biệt? Là gì vậy anh?
— Chi tiết nói sau. Em cứ đến tòa soạn đi, nhớ mang theo toàn bộ tài liệu liên quan đến Tập đoàn Dương Minh.
Nghe đến cái tên ấy, Hạ Vy hơi sững người. Cô đáp khẽ:
— Vâng, em đến liền.
Cuộc gọi kết thúc. Cô nhìn trân trân vào điện thoại trong vài giây, rồi buông một tiếng thở dài. Ánh nắng ngoài cửa sổ không đủ xua đi cảm giác nặng nề trong lòng.
Hạ Vy pha vội tách cà phê, ngồi trước bàn làm việc. Trên bàn là chồng tài liệu và cuốn sổ ghi chép những gì cô đã điều tra được. Mỗi dòng chữ đều là những mảnh ghép về một thế giới xa hoa mà cô chưa từng thuộc về.
Trong đó, cái tên Minh Dương xuất hiện dày đặc — như một vết thương chưa lành, bị khơi dậy lần nữa.
Cô khẽ lắc đầu, cố gạt đi suy nghĩ. Ba năm qua, cô đã học cách sống độc lập, tự tin và mạnh mẽ hơn. Nhưng chỉ một cái nhìn, một giọng nói trầm ấm hôm qua, tất cả những lớp phòng vệ ấy lại tan biến.
“Dù điều gì xảy ra, đừng để ai điều khiển cô, kể cả tôi.”
Lời anh vẫn vang vọng trong đầu.
Tòa soạn Thành Phố Mới nằm trong một tòa nhà cổ giữa trung tâm, tường trắng đã ngả màu thời gian, nhưng bên trong lại nhộn nhịp đến ngột ngạt.
Hạ Vy bước vào, mọi người đang bàn tán xôn xao quanh phòng họp. Vừa thấy cô, Anh Khải vẫy tay gọi:
— Ở đây, Vy! Nhanh lên, mọi người chờ em đấy.
Cô ngồi xuống, trước mặt là tập hồ sơ dày cộp in logo Dương Minh Media. Anh Khải mở lời, giọng nghiêm túc:
— Phía ban giám đốc muốn mở chiến dịch đặc biệt về minh bạch truyền thông. Chúng ta sẽ hợp tác trực tiếp với Tập đoàn Dương Minh để thực hiện chuỗi bài phỏng vấn doanh nghiệp tiêu biểu.
Một đồng nghiệp khác lập tức lên tiếng:
— Hợp tác trực tiếp? Anh nói thật chứ? Dương Minh nổi tiếng kín tiếng, họ chưa bao giờ đồng ý phỏng vấn báo nào cả.
Anh Khải gật đầu:
— Chính vì thế anh mới chọn Vy. Em từng theo dõi mảng này, hiểu cách họ vận hành. Và anh nghe nói hôm qua em đã gặp Minh Dương rồi, đúng không?
Cả phòng đổ dồn ánh mắt về phía cô. Hạ Vy thoáng bối rối, nhưng vẫn giữ vẻ bình tĩnh:
— Em chỉ đến hỏi vài câu liên quan đến vụ truyền thông. Không ngờ lại gặp anh ta.
Anh Khải cười nhẹ:
— Tốt. Vậy càng dễ. Anh muốn em đảm nhiệm vai trò phóng viên chính cho dự án này. Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ phối hợp trực tiếp với phía Dương Minh trong suốt hai tuần.
Tim Hạ Vy khẽ siết lại. Cô gần như không tin vào tai mình. Làm việc trực tiếp với anh? Sau tất cả những gì đã xảy ra sao?
Cô định mở miệng phản đối, nhưng Anh Khải đã nói tiếp:
— Anh biết chuyện quá khứ giữa em và anh ta, nhưng đây là cơ hội để em khẳng định bản thân. Em là người duy nhất có thể khiến họ tin tưởng.
Căn phòng im lặng trong vài giây. Cuối cùng, Hạ Vy gật đầu, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
— Em hiểu. Em sẽ làm.
Buổi trưa, cô rời tòa soạn, bước ra con phố đầy nắng. Gió thổi qua, cuốn theo mùi cà phê và khói xe. Cô cảm thấy nghẹt thở.
Trong đầu, hàng loạt câu hỏi hiện ra: Liệu anh có biết cô sẽ được giao dự án này? Liệu anh có đồng ý hợp tác khi biết người phụ trách là cô?
Tiếng chuông tin nhắn vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ.
Một email mới từ địa chỉ công ty Dương Minh:
Chủ đề: Lịch làm việc tuần tới.
Người gửi: Trợ lý Giám đốc Minh Dương.
Nội dung: Xin chào phóng viên Hạ Vy,
Theo yêu cầu của Tổng Giám đốc, chúng tôi sẽ bố trí buổi gặp đầu tiên vào 14h chiều mai tại văn phòng Dương Minh.
Rất mong cô có mặt đúng giờ.
Cô nhìn chằm chằm vào dòng chữ “theo yêu cầu của Tổng Giám đốc” thật lâu. Trái tim khẽ nhói. Anh biết. Anh đồng ý. Anh chủ động.
Buổi chiều, mây kéo về dày đặc. Hạ Vy ngồi trong quán cà phê nhỏ ven đường, nhìn những giọt mưa đầu tiên rơi xuống ô cửa. Cơn mưa đến sớm hơn mọi ngày, lạnh và dai dẳng.
Cô cầm điện thoại, lướt qua danh bạ. Dưới cùng, cái tên “Minh Dương” vẫn nằm đó — đã ba năm, cô chưa từng xóa. Ngón tay dừng lại, nhưng không dám bấm.
Một giọng nói vang lên từ bàn bên cạnh, kéo cô khỏi dòng suy nghĩ.
— Xin lỗi, cô có thể cho tôi mượn khăn giấy được không?
Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông trẻ, ăn mặc chỉnh tề, gương mặt sáng sủa. Anh ta mỉm cười thân thiện.
— Cảm ơn nhé, tôi vừa làm đổ cà phê. Tôi tên Lâm, mới chuyển công tác đến đây.
Cô khẽ gật đầu, đáp lại lịch sự:
— Tôi là Vy. Không sao đâu.
Lâm nhìn cô một lúc, rồi cười:
— Tôi thấy cô hơi quen, hình như là phóng viên của Thành Phố Mới? Tôi hay đọc bài của cô đấy.
Hạ Vy hơi ngạc nhiên. Lần đầu tiên có người nhận ra cô ngoài đời. Cô chỉ cười nhẹ, không đáp.
Cơn mưa vẫn rơi đều ngoài kia, nhưng lòng cô bỗng nhẹ hơn một chút. Có lẽ, cuộc sống vẫn còn nhiều điều bất ngờ — và không phải mọi cơn mưa đều mang đến nỗi buồn.
Khi về đến nhà, điện thoại cô lại sáng lên. Một tin nhắn đến từ số lạ:
“Ngày mai gặp. Đừng đến muộn.”
Cô nhìn màn hình thật lâu. Không cần xem tên, cô vẫn biết là ai.
Minh Dương.
Ánh đèn trong phòng mờ dần, chỉ còn tiếng mưa ngoài hiên và hơi thở của chính cô hòa vào nhịp tim dồn dập. Ba năm trốn chạy, cuối cùng cô vẫn phải đối diện.
Cô tựa đầu vào cửa sổ, nhìn cơn mưa ngoài kia mờ dần sau lớp kính.
Lần này, cô không biết mình sẽ yếu đuối hay mạnh mẽ.
Nhưng có một điều cô chắc chắn — trái tim cô vẫn chưa bao giờ thôi rung động khi nghe giọng nói của anh.
Đêm ấy, Hạ Vy không ngủ được. Tiếng mưa rơi từng nhịp ngoài hiên như gõ vào ký ức. Cô nhắm mắt, trong đầu vẫn vang lên câu nói của anh: “Dù điều gì xảy ra, đừng để ai điều khiển cô, kể cả tôi.”
Cô khẽ cười, tự nói với chính mình:
— Minh Dương, anh vẫn không thay đổi. Nhưng lần này, em sẽ không để mình bị cuốn theo anh nữa.
Ngoài trời, mưa lại rơi nặng hạt hơn. Dưới ánh đèn vàng, từng giọt nước trượt dài trên ô kính — giống như cảm xúc trong lòng cô, mơ hồ, mỏng manh, nhưng không thể xóa nhòa.
Và ở một nơi khác trong thành phố, Minh Dương đang đứng bên cửa sổ văn phòng, nhìn ra bầu trời đêm đẫm mưa. Trong mắt anh, ánh đèn phản chiếu thành hàng ngàn mảnh sáng nhỏ, nhưng tất cả đều gom lại thành một hình bóng duy nhất — Hạ Vy.
Anh biết, ngày mai, mọi thứ sẽ thay đổi. Và cơn mưa này… mới chỉ là khởi đầu.