Thời gian trôi qua thật nhanh.
Từ ngày họ trở lại thành phố, đã gần ba tuần. Mọi thứ dần ổn định: công việc, dư luận, và cả những cảm xúc trong lòng họ. Nhưng khi mọi thứ tưởng chừng đã bình yên, cuộc sống lại mở ra những ngã rẽ mới, buộc cả hai phải chọn.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu qua rèm cửa, phủ lên những trang bản thảo còn dở dang. Hạ Vy gấp laptop lại, ngồi tựa lưng ghế, tay cầm ly cà phê đã nguội.
Minh Dương bước từ bếp ra, tay cầm tờ báo.
— Có tin hay sáng nay không? — cô hỏi, giọng khàn nhẹ.
— Tin của em đấy. — Anh giơ tờ báo ra, mỉm cười. — “Nữ phóng viên Hạ Vy trở lại sau ba năm im lặng, tái xuất với dự án nhân văn mang tên Bức Ảnh Của Sự Thật.”
Cô cười khẽ, cầm tờ báo đọc qua.
— Em không nghĩ bài phỏng vấn nhỏ lại được chú ý đến vậy.
— Em đã im lặng đủ lâu. Giờ người ta muốn nghe em nói. — Anh ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt dịu dàng. — Cũng giống như anh, đã chờ ba năm để được nghe giọng em mỗi sáng.
Cô bật cười, khẽ đẩy vai anh.
— Đừng nói mấy lời ngọt ngào thế nữa. Em chưa uống cà phê, tim chịu không nổi đâu.
Anh cười, giơ tay đầu hàng.
— Được rồi, anh đầu hàng. Nhưng mà này… — Anh lấy trong túi ra một phong bì trắng, đặt lên bàn. — Đây là lời mời từ tổ chức truyền thông quốc tế mà anh hợp tác. Họ muốn anh sang Singapore ba tháng để triển khai dự án.
Cô ngẩng đầu, ánh mắt khựng lại.
— Singapore?
Anh gật nhẹ:
— Ừ. Cơ hội lớn. Nhưng nếu em không muốn, anh sẽ từ chối.
Khoảnh khắc ấy, không gian như lặng đi. Cô nhìn tờ giấy trắng, cảm giác vừa quen vừa xa. Ba năm trước, anh cũng rời đi vì công việc — và họ mất nhau.
— Em… cần thời gian suy nghĩ. — Cô nói chậm rãi.
Anh gật đầu:
— Anh hiểu.
Buổi trưa, cô đến tòa soạn. Cửa kính phản chiếu bóng cô — người phụ nữ đã khác trước, trưởng thành, bình tĩnh, và có chút mạnh mẽ hơn.
Tổng biên tập gọi cô lên phòng, đưa một tập tài liệu:
— Đây là đề án Câu Chuyện Ảnh mà em từng đề xuất năm ngoái. Ban biên tập đồng ý cho em phụ trách chính. Dự án sẽ kéo dài ba tháng, hợp tác cùng phóng viên Singapore.
Cô mở tập tài liệu ra. Tên người đại diện đối tác in đậm trên trang đầu: Minh Dương.
Cô khẽ cười.
Cuộc đời có đôi khi thích trêu ngươi đến lạ.
Tối đó, họ cùng ăn tối bên ban công. Ánh đèn vàng phủ lên khuôn mặt cả hai, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương hoa oải hương từ chậu cây nhỏ.
— Em nhận dự án rồi à? — Anh hỏi, khi cô đặt tập tài liệu lên bàn.
— Rồi. — Cô đáp, giọng bình thản. — Và có vẻ như định mệnh đang đẩy chúng ta đến cùng một hướng nữa rồi.
Anh nhướng mày:
— Có nghĩa là em sẽ sang Singapore cùng anh?
Cô nhìn anh, ánh mắt khẽ cong lên:
— Còn anh có chắc mình chịu nổi em ba tháng không?
Anh bật cười, rồi nghiêng người lại gần, giọng thấp:
— Ba tháng, ba năm, hay cả đời cũng được.
Cô đỏ mặt, khẽ lườm anh.
— Anh lúc nào cũng biết cách nói khiến người khác không thể giận lâu.
— Vì anh chỉ học giỏi một thứ thôi: dỗ em.
Cô không đáp, chỉ khẽ cười, tựa đầu lên vai anh.
Khoảnh khắc ấy, thành phố bên dưới rực sáng, còn lòng cô thì yên ả như mặt hồ không gợn sóng.
Những ngày tiếp theo, họ bận rộn chuẩn bị cho chuyến đi.
Hạ Vy sắp xếp hồ sơ, máy ảnh, sổ tay. Còn Minh Dương liên tục nhận điện thoại, họp với đối tác.
Buổi tối, cả hai lại cùng nhau lên kế hoạch, bàn về nội dung, chụp hình, ghi hình.
Dù công việc chiếm hết thời gian, nhưng không khí giữa họ khác hẳn trước kia: không căng thẳng, không im lặng, chỉ có sự thấu hiểu và đồng hành.
Một tối khuya, khi cô đang kiểm tra máy ảnh, Minh Dương khẽ đến gần.
— Em có sợ không? — Anh hỏi.
— Sợ gì?
— Sợ rằng nếu đi, mọi thứ sẽ lại thay đổi.
Cô nhìn anh, giọng nhẹ nhưng chắc:
— Em sợ chứ. Nhưng nếu cứ đứng mãi một chỗ, chúng ta sẽ chẳng bao giờ biết tình yêu của mình có đủ mạnh để đi xa đến đâu.
Anh im lặng, rồi khẽ gật đầu.
Ngày họ bay, trời nắng đẹp. Sân bay đông đúc nhưng không ồn ào.
Khi làm xong thủ tục, Minh Dương nắm tay cô, ánh mắt nghiêm túc:
— Vy, em có biết đây là lần đầu tiên anh bay mà không thấy lo không?
— Vì sao?
— Vì lần này, anh không đi một mình.
Cô nhìn anh, khẽ cười.
— Và lần này, em cũng không bỏ anh lại phía sau nữa.
Họ cùng nhìn nhau, trong ánh sáng vàng nhạt của buổi sáng, ánh mắt như chứa cả một lời hứa không cần nói thành lời.
Trên máy bay, cô tựa đầu lên vai anh. Ngoài cửa sổ, bầu trời xanh trải dài bất tận. Dưới đó, những đám mây trắng bồng bềnh như những hòn đảo nhỏ, nơi mà dường như không có quá khứ, chỉ có hiện tại và tương lai đang chờ.
Minh Dương khẽ siết tay cô, nói nhỏ:
— Em có nghĩ đây là một khởi đầu mới không?
Cô đáp khẽ, giọng đầy bình yên:
— Không chỉ là khởi đầu. Là một cánh cửa. Và em chọn đi qua cùng anh.
Anh cúi xuống, khẽ hôn lên trán cô.
Bên ngoài, ánh nắng rọi qua ô cửa, soi lên nụ cười của họ — hai con người từng lạc mất nhau, giờ lại cùng nhau hướng về phía trước, nơi bầu trời đang mở ra một chương mới của tình yêu.