Buổi sáng đầu tiên sau cơn mưa lớn, ánh nắng tràn qua khung cửa sổ, len lỏi lên từng góc nhỏ của căn hộ.
Hạ Vy ngồi bên ban công, mặc chiếc sơ mi trắng rộng tay, tóc buộc hờ, tay cầm tách cà phê nghi ngút khói. Thành phố bên dưới đã thức dậy từ lâu — tiếng còi xe, tiếng người nói, tiếng gió chạm vào những tòa nhà kính.
Sau ba năm, cô lại cảm nhận được hương vị của một buổi sáng không vội vã, không nặng nề, không phải trốn tránh điều gì.
Phía sau, giọng nói trầm quen thuộc vang lên:
— Anh chưa từng thấy em yên bình như vậy.
Cô quay lại. Minh Dương đứng ở ngưỡng cửa, áo sơ mi mở hai khuy, tóc hơi rối, trong tay là ly sữa nóng. Anh tiến lại, ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt dịu dàng như nắng sớm.
— Anh dậy sớm thế? — Cô khẽ cười.
— Anh dậy vì mùi cà phê. Và vì muốn chắc rằng em vẫn ở đây. — Anh đáp nhẹ, giọng như một lời đùa mà lại chứa đầy thật lòng.
Cả hai ngồi yên, không nói gì thêm. Gió sớm thổi qua, làm tà áo cô khẽ lay. Một con chim sẻ đậu trên lan can, hót một tiếng trong veo rồi bay đi.
Minh Dương nhìn ra xa, nơi ánh sáng phủ lên những mái nhà.
— Anh từng nghĩ, có lẽ anh đã mất tất cả sau chuyện đó. Nhưng khi nhìn thấy em hôm họp báo, anh nhận ra thứ anh sợ mất nhất không phải công việc, mà là em.
Hạ Vy im lặng, khẽ xoay ly cà phê trong tay.
— Còn em, suốt ba năm qua, điều duy nhất em sợ… là nếu gặp lại anh, trái tim em sẽ không nghe lời. — Cô cười nhẹ, ánh mắt ánh lên một tia buồn thoáng qua.
Anh đưa tay, nắm lấy bàn tay cô.
— Vậy giờ nó có nghe lời không?
Cô ngẩng đầu, nhìn anh, nụ cười mỏng như nắng:
— Không. Nó lại đập loạn cả rồi.
Cả hai cùng bật cười. Tiếng cười tan trong gió, giản dị, thật, và đẹp như thể chưa từng có đau thương.
Buổi trưa, Minh Dương rủ cô đi ăn ở quán nhỏ ven sông — nơi họ từng đến cách đây nhiều năm, khi còn là một đôi yêu nhau vụng dại.
Không gian vẫn vậy: chiếc bàn gỗ cũ, tán cây xanh rì, gió nhẹ từ mặt nước thổi vào.
— Anh ngạc nhiên là nơi này vẫn còn hoạt động. — Anh nói.
— Có những thứ bền hơn mình nghĩ đấy. — Cô đáp, ánh mắt lấp lánh. — Giống như tình cảm của người ta, chỉ cần chưa thật sự kết thúc, nó sẽ tìm cách tồn tại.
Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười:
— Em đang triết lý, hay đang nói về chúng ta?
— Cả hai. — Cô hạ giọng, rồi bật cười. — Mà cũng có thể là chỉ về anh thôi.
Anh bật cười nhẹ, gió thổi qua, mang theo tiếng nước vỗ vào bờ. Trong ánh nhìn của họ, không còn giấu giếm, không còn rào cản.
Buổi chiều, họ cùng trở lại văn phòng của cô — tòa soạn Thành Phố Mới.
Đồng nghiệp chào đón cô bằng nụ cười rạng rỡ. Ai cũng đã đọc bài viết cuối cùng của cô, bài viết kết thúc chuỗi điều tra, đồng thời khép lại một phần quá khứ.
— Bài của chị khiến nhiều người rơi nước mắt đấy. — Một cô đồng nghiệp trẻ nói. — Em đọc đến đoạn “Ánh sáng không đến để xóa bỏ bóng tối, mà để chứng minh rằng bóng tối không bao giờ chiến thắng.” — em nổi da gà luôn.
Hạ Vy chỉ cười, khẽ đáp:
— Cảm ơn. Em biết không, khi viết đoạn đó, chị nghĩ về một người đã từng im lặng quá lâu.
Ánh mắt cô khẽ hướng về phía ngoài cửa, nơi Minh Dương đang đợi.
Trên đường về, thành phố phủ ánh hoàng hôn.
Minh Dương dừng xe bên hồ công viên. Ánh nắng cuối ngày chiếu lên mặt nước, tạo nên những dải vàng óng ánh.
Anh nói:
— Em có nghĩ, mọi thứ giữa chúng ta như một vòng tròn không?
— Sao lại vòng tròn?
— Vì dù đi xa đến đâu, cuối cùng cũng quay lại điểm bắt đầu. Anh từng đánh mất em ở đây, và giờ lại có em ở đây.
Cô mỉm cười:
— Vòng tròn cũng có nghĩa là không có kết thúc.
Anh gật nhẹ, đôi mắt dịu lại.
— Anh không cần kết thúc, chỉ cần được ở trong câu chuyện này cùng em là đủ.
Cô tựa đầu lên vai anh, khẽ nói:
— Sau cơn mưa, ánh nắng luôn rực rỡ hơn. Có lẽ vì người ta đã biết quý nó hơn.
Anh quay sang, hôn lên tóc cô, mùi hương oải hương nhẹ nhàng lan tỏa.
Cô khẽ nhắm mắt, nghe tim mình đập từng nhịp bình yên.
Đêm xuống. Căn hộ nhỏ ngập trong ánh đèn ấm.
Cô ngồi bên bàn, mở máy tính, bắt đầu gõ những dòng đầu tiên cho câu chuyện mới — không phải một bài báo, mà là một cuốn tiểu thuyết.
“Câu chuyện bắt đầu bằng một cơn mưa, và kết thúc bằng ánh nắng.
Nhưng có lẽ, điều đẹp nhất không phải là khi trời quang mây tạnh, mà là khi hai con người, giữa giông bão, vẫn chọn đứng cạnh nhau.”
Cô dừng lại, ngẩng lên nhìn ra ban công. Minh Dương đang tưới những chậu cây nhỏ mà cô mới trồng. Anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cô, khẽ cười.
Ánh nắng từ đèn đường hắt lên khuôn mặt anh — bình yên, dịu dàng, và thân thuộc.
Cô khẽ nói, như lời kết:
— Cuối cùng thì… cũng đến lượt ánh sáng rồi.