khi nào phất kim hương lại nở?

Chương 11:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tối hôm đó, ánh trăng mỏng như tơ vắt ngang bầu trời, đẹp một cách êm dịu đến hư ảo, tựa cảnh sắc bước ra từ thần thoại hay cổ tích. Nhưng trái với vẻ thanh bình ấy, lòng tôi lại run rẩy như đang bước từng bước trong một bộ phim hành động giật gân, mỗi giây trôi qua đều căng như dây đàn, chỉ chực đứt.

Phòng tân hôn vẫn lộng lẫy rực rỡ trong sắc đỏ pha vàng chói lọi, từng dải lụa buông rủ, từng hoa văn thêu rồng phượng như muốn nhắc nhở tôi về một đêm mà người ta gọi là “động phòng”. Hương trầm vẫn âm ỉ lan tỏa, dìu dịu nhưng đầy tính toán, một thứ hương dùng để khơi gợi, để kích thích, để dọn đường cho chuyện sinh con đẻ cái.

Còn tôi… vẫn đang nằm đây, trằn trọc tìm kế thoái thác chuyện giường chiếu. Cái gọi là hợp cẩn gì gì đó, với tôi lúc này chẳng khác gì một cuộc vượt ngục sinh tử.

Chiều nay lúc dạo chơi, tôi đã để ý thấy trong góc vườn có một bụi "ngải tiên". Loài cây này có hoa tím nhạt, lá nhỏ hình mác, thân tiết tinh dầu khiến da mẩn ngứa nếu tiếp xúc. Thời hiện đại từng học qua y học cổ truyền, tôi biết cây này vốn dùng trị phong thấp, nhưng dùng sai cách sẽ gây dị ứng nặng. Nghĩ tới đây, lòng tôi sáng rỡ như đèn dầu được thắp giữa đêm đen.

Ngay sau bữa tối, tôi lẻn ra sau vườn, nhổ một nắm lá, giã nát rồi âm thầm trét lên cổ, tay, gáy, và cả chân, lên cả những chỗ dễ thấy và dễ gây khó chịu. Vài khắc sau, tôi bắt đầu ngứa ran toàn thân, mẩn đỏ lên từng mảng, da phồng rộp như bị ong chích. Tôi còn tiện tay cào vài vết cho giống thật.

Đúng như dự định, tôi nằm trong phòng, hồi hộp lắng nghe từng tiếng bước chân của hắn nện xuống nền gạch, chẳng biết từ bao giờ, tiếng bước chân đó đã trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng tôi.

Khi Nhật Khánh đẩy cửa bước vào, hắn vừa nhìn thấy tôi đã khựng lại như bị tát một cái giữa mặt. Tôi nằm trên giường, đắp chăn đến tận cổ mà tay thì cứ thò ra gãi rột rột.

"Phu nhân… nàng bị sao vậy?"

Tôi thều thào, khẽ quay đi:

"Chàng… đừng lại gần… thiếp… thiếp nghĩ… đây có thể là bệnh truyền nhiễm…"

"Truyền nhiễm!" - Giọng hắn cao vút như gà bị bóp cổ, lập tức lùi lại ba bước.

Tôi nhân cơ hội giả bộ ho khan, nhắm mắt quay mặt vào trong, làm ra vẻ yếu đuối cùng cực. Quả nhiên Nhật Khánh chẳng dám động vào tôi nữa. Hắn lập tức sai người đi gọi ngự y.

Ngự y đến, xem mạch, bắt bệnh, soi da, gõ trán tôi như gõ bánh trôi nước rồi lẩm bẩm:

"Thủy độc dị phát, là chứng ngoại dị ứng, không nguy hiểm, chỉ cần uống thuốc ba ngày là khỏi."

Lão đưa cho tôi một tờ đơn thuốc dài bằng nửa cánh tay, dặn:

"Ba loại thang, mỗi loại sắc riêng. Một dùng buổi sớm, một dùng khi nhật lặn, một trước khi an giấc. Uống sai thời khắc là rối loạn công hiệu."

Tôi nhận lấy tờ giấy viết toàn chữ Hán cổ, chữ thì cong cong bay lượn như rồng múa phượng bay. Mắt hoa lên, tôi chẳng hiểu gì. Chữ “dược” còn chưa chắc nhận ra, nói gì đến mấy thứ “xuyên tiêu tán”, “bạch chỉ hoàn”, “đỗ trọng giao”.

Khổ nỗi, hỏi Nhật Khánh thì mất mặt, còn hỏi tì nữ thì… các nàng ấy nhìn tờ đơn cũng giống như tôi nhìn vào… bản đồ sao Hỏa.

Cuối cùng, tôi đánh liều gom cả ba thang thuốc, sai tì nữ sắc chung một nồi rồi uống luôn ngay lúc đó vì chắc mẩm đằng nào cũng uống thì uống lúc nào chẳng được.

Một canh giờ sau…

"Ọe… ọe… aaaa…"

Tôi ngồi bệt dưới đất, ôm bụng rên rỉ. Mồ hôi tuôn ra như tắm, da tái mét, nước mắt nước mũi lèm nhèm. Cứ như có người cầm chày to mà giã vào ruột tôi từng nhịp một.

Tì nữ hoảng loạn chạy đi gọi Nhật Khánh. Khi hắn tới, nhìn thấy tôi nằm co quắp, sắc mặt hắn đanh lại, gọi ngự y lần nữa.

Lần này, ngự y vừa bước vào liền bị hắn mắng té tát:

"Khám kiểu gì mà khiến người bệnh nửa sống nửa chết thế kia?"

Lão run như cầy sấy, lắp bắp thưa:

"Bệ hạ… à… Vương gia, thần đã ghi chép lại kỹ trong đơn… có thể là Vương phi đã… uống nhầm?"

Tì nữ lí nhí phân bua, rằng Vương phi sai bảo phải sắc thuốc như vậy. Nhật Khánh sầm mặt, rút đơn thuốc từ tay ngự y, lặng lẽ nhìn kỹ từng dòng. Đôi mày hắn khẽ nhíu lại:

"Viết rõ ràng thế này rồi... sao còn uống nhầm được?"

Câu hỏi nhẹ như gió mà rơi vào tai tôi nghe như tiếng trống trận. Tôi nằm im nhắm nghiền mắt, không dám đáp nửa lời. Qua khóe mắt, tôi thấy hắn đang nhìn tôi rất lâu, một ánh nhìn đầy nghi ngờ.

Tôi biết… mình vừa để lộ một sơ hở chết người. Nếu tôi thực là công chúa Phất Kim, được nuôi dạy cẩn thận từ nhỏ, sao lại không đọc được thứ chữ Hán mà thời này người ta vẫn dùng?

Hắn ghé sát xuống bên cạnh tôi, hơi thở phả lên gò má:

“Là nàng cố tình, đúng không? Ta vừa nghe gia nhân báo lại… có kẻ vặt trộm một bụi cây thuốc trong vườn.”

Cơn đau bụng vẫn còn âm ỉ, nhưng lòng tôi lúc này còn lạnh hơn cả sương khuya trên đất lạ. Tim tôi đánh một nhịp lệch đi. Tuy vậy, tôi vẫn cố giả vờ im lặng, mắt khẽ khép hờ, làm ra vẻ mê man như chẳng hề nghe thấy gì.

Tôi chỉ mong hắn sẽ rời đi, để tôi được yên thân. Nhưng hắn lại không. Trái lại, hắn ngồi đó đợi tì nữ sắc thuốc xong, rồi tự tay bón từng thìa cho tôi, chậm rãi và kiên nhẫn đến lạ.

Vị thuốc thơm thơm, ngòn ngọt, uống đến đâu, cơn đau ngứa dần lui đến đấy. Thân thể như trút bỏ được trăm cân gánh nặng, thoải mái lạ kỳ.

Lúc này, tôi đang nửa nằm nửa ngồi, tựa vào lòng hắn để dễ uống thuốc. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức tôi có thể cảm nhận rõ nhịp tim hắn đập dưới lớp áo. Tôi ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt hắn ngay sát cạnh, vừa sâu, vừa tĩnh mà không đoán được điều gì trong đó. Một cảm giác gì đó dâng lên rất nhẹ, có thể là chút ngượng ngùng, bối rối. Tôi vô thức đỏ mặt.

Hắn mỉm cười, nụ cười không châm chọc nhưng cũng chẳng hẳn dịu dàng:

“Thân phận nàng cao quý, ngộ nhỡ có mệnh hệ gì… ta biết ăn nói sao với hoàng đế đây?”

Tôi biết, hắn đã đoán ra tôi giở trò. Giọng nói ấy, câu chữ ấy, rõ ràng là một sự châm biếm khéo léo, đủ để tôi hiểu mà không thể phản bác.

Tôi vội chống tay, rời khỏi khuôn ngực hắn:

“Thiếp đội ơn chàng quan tâm, đêm nay thiếp đã có tì nữ lo liệu, chàng… về phòng nghỉ ngơi, để còn dưỡng sức... mai lên chầu sớm…”

Lời tôi chưa kịp dứt, hắn bất ngờ đẩy tôi nằm xuống, tay đưa lên cởi đai lưng. Tôi hoảng hốt:

“Không… không được… thiếp… thiếp thân thể yếu ớt, còn chưa bình phục…”

Tay chân tôi múa may loạn xạ, vùng vẫy trong hoảng loạn... cho đến khi nhận ra hắn vẫn nằm im một chỗ, chống cằm nhìn tôi cười cợt, không hề nhúc nhích.

“Ta có định làm gì đâu… mà nàng phải sợ đến vậy?” - Hắn vươn vai, giọng lười biếng. - “Đêm nay, ta sẽ ngủ ở đây. Đám tì nữ vô dụng suýt hại chết nàng làm ta không yên tâm!"

Nói rồi, hắn nhắm mắt ngủ ngay. Chỉ một loáng sau, đã nghe thấy tiếng ngáy khe khẽ, đều đều như thật.

Tôi nằm bất động một lúc lâu, lòng vẫn chưa hoàn hồn. Tay còn bấu chặt lấy vạt áo, run run. Đến khi xác nhận hắn thực sự đã ngủ, tôi mới dám thở ra một hơi, nới lỏng cơ thể. Chân tôi thôi không còn căng cứng, tay cũng buông xuống giường.

Tôi cố nhắm mắt để ngủ, nhưng rất khó khăn, có thể một phần do dư âm của thuốc, hoặc vì hơi thở ấm nóng bên cạnh khiến tôi không tài nào thả lỏng được.

Xoay lưng về phía hắn thì lại lo sợ bị “tập kích” từ phía sau. Xoay mặt lại, thì lại thấy mặt đối mặt, làm sao tôi có thể ngủ nổi khi cứ mở mắt ra lại thấy khuôn mặt hắn.

Tôi cứ mở mắt, rồi lại nhắm mắt. Rồi lại mở. Ánh nến vàng vọt trong phòng vẫn đủ sáng để soi rõ từng đường nét trên khuôn mặt hắn, với sống mũi cao, lông mày đậm, và một vết sẹo mờ bên mang tai phải… như một minh chứng cho những năm tháng binh đao khốc liệt.

Hắn không giống một kẻ ác, nhưng cũng chẳng phải người thiện lành.

Tôi bỗng thấy mình tò mò, về hắn, về con người thật phía sau, về những uẩn khúc mà lịch sử có lẽ đã không kể lại. Một người từng đứng trên đỉnh quyền lực, rồi sa xuống vực thẳm, liệu có thể chỉ là tàn bạo, phản loạn như lời đồn?

Tôi là người đến từ tương lai, dù cho nắm rõ từng dòng ghi chép của lịch sử, nhưng dường như lại chẳng biết gì khi lạc bước về đây. Tôi chỉ biết, giữa đêm trăng mờ ảo này, tôi đã lỡ nhìn hắn lâu hơn cần thiết. Và lòng tôi… cũng lỡ mềm đi một nhịp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×