khi nào phất kim hương lại nở?

Chương 4:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng nhạc lễ cung đình vang lên trầm hùng. Sáo trúc, đàn đá, trống đồng hòa vào nhau như một bản giao hưởng cổ xưa vọng về từ thời lập quốc.

Tôi trong thân xác của Phất Kim, ngồi yên trên kiệu hoa, tay siết chặt vào nhau dưới lớp áo gấm màu hồng phấn thêu hoa văn song long chầu nguyệt. Tấm mành thưa che khuất mọi ánh nhìn nhưng chẳng thể che giấu nỗi loạn động trong tim.

Tôi biết… phía bên kia sân rồng, người đàn ông định mệnh của đời Phất Kim đang chờ đợi.

"Ngô Nhật Khánh" - Cái tên ấy lại một lần nữa vang vọng trong tâm trí tôi.

Tiếng hô vang dậy đất:

“Kiệu rồng đến! Công chúa tiến cung!”

Tôi được dìu xuống kiệu giữa hai hàng tì nữ cúi đầu chắp tay. Tiếng chiêng, tiếng trống, tiếng nhạc lễ vang vọng khắp sân điện Bách Bảo Thiên Tuế, hoà với mùi trầm hương ngào ngạt khiến lòng tôi như bị cuộn xoáy trong một cơn lốc không có lối ra. Mỗi bước chân đặt xuống nền gạch lát vuông vức đều nặng nề và đầy choáng ngợp.

Trước mắt tôi là một toà nhà lớn được gọi là điện Bách Bảo Thiên Tuế, cũng chính là trái tim của hoàng cung Đại Cồ Việt, nơi long sàng đặt giữa và bao quyền lực hội tụ. Màu đỏ son làm nền, hòa cùng ánh vàng của rồng phượng uốn lượn trên cột, trên xà đầy vẻ uy nghi. Trên sân được lát gạch mài nhẵn bóng, giữa trung tâm là bàn tế thiên địa và tổ tông được phủ vải điều, bên trên đặt những lư hương nghi ngút khói, có lẽ là nơi đôi tân lang tân nương sẽ quỳ lạy đất trời, chính thức kết thành phu thê.

Một giọng nói trầm ấm, vang lên như tiếng chuông đồng vọng giữa không gian tĩnh mịch:

“Kim nhi!”

Tôi quay phắt lại.

Khoảnh khắc ấy, mọi tiếng nhạc lễ dường như bị kéo xa, mọi tiếng bước chân, tiếng người hô lễ đều như lùi lại phía sau. Chỉ còn lại tôi và người đàn ông ấy, đang chậm rãi bước tới, như từ chính sử sách bước ra.

Đinh Bộ Lĩnh.

Tôi biết chắc, không thể nhầm lẫn được.

Tấm hoàng bào thêu rồng chín móng đậm sắc quyền uy, cái dáng đi oai vệ, vững chãi như thể từng bước chân đều khắc vào đất trời dấu ấn của một bậc đế vương thời lập quốc. Ánh mắt ông sắc như lưỡi kiếm, nhưng sâu thẳm vẫn thấp thoáng một tia dịu dàng của người cha đang tiễn con về nhà chồng.

Tôi bất giác sững người.

Trời ơi… Là ông thật. Là Đinh Bộ Lĩnh… bằng xương bằng thịt… đang đứng ngay trước mặt mình!

Tôi nuốt khan, trái tim trong lồng ngực như muốn bật ra, vừa vì xúc động, vừa vì choáng ngợp.

Không còn là dòng chữ in nghiêng trên sách giáo khoa, không còn là bức tượng đồng khắc họa hình dung ông với cặp mày rậm, dáng cưỡi ngựa phất cờ lau. Mà là "người thật", sống động, mạnh mẽ, toát ra khí chất một bậc quân vương không thể bắt chước, không thể tái hiện.

Một phần trong tôi muốn hét lên:

“Cụ ơi, con chính là fan ruột của cụ đây! Con thuộc cả bài phân tích chính sách nội trị của cụ trong đề thi năm ngoái!”

Nhưng phần còn lại trong tôi, dường như là phần của Phất Kim, chỉ biết đứng lặng người, mắt cay cay.

Vì kỳ lạ thay, sự xúc động đó chẳng còn đơn thuần là cảm giác của một sinh viên khoa Sử gặp thần tượng lịch sử của mình. Mà đó là một nỗi nghẹn ngào chân thật của một đứa con gái sắp phải rời xa vòng tay cha.

Tôi nhìn thấy trong ánh mắt ông là sự kìm nén biết bao điều muốn nói. Gương mặt ấy, dù uy nghiêm, vẫn chẳng giấu nổi nét xót xa khi con gái mình phải về nhà chồng, đặc biệt là khi người gả đi lại là một kẻ như Ngô Nhật Khánh.

Ông dừng lại trước mặt tôi, không nói gì thêm, chỉ vươn tay sửa lại nhẹ tràng hạt trên đầu tôi, một cử chỉ giản đơn nhưng khiến tim tôi quặn thắt.

Tôi bỗng thấy mình muốn khóc.

Không phải khóc vì bị gả ép, cũng không phải khóc vì lạc vào quá khứ. Mà vì giây phút ấy, tôi thật sự thấy mình là một phần trong lịch sử. Lúc này, tôi là công chúa, là một đứa con gái đang đứng trước ngưỡng cửa làm vợ, mà phía sau lưng là cả một thời đại dang tay dặn dò.

Giọng ông vang lên, không lớn, nhưng đầy chở che:

“Ta biết… lòng con chưa yên. Nhưng thiên hạ thái bình không chỉ nhờ gươm giáo. Cũng cần đến sự nhẫn nhịn và hi sinh… của những người như con.”

Tôi cúi đầu, không dám trả lời. Nếu ngẩng lên, có lẽ ông sẽ thấy mắt tôi hoe đỏ.

“Phụ hoàng…” - Tôi lắp bắp, nước mắt muốn rơi, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.

"Con không sao!"

Tôi cắn chặt môi, quay người bước về phía trước. Đằng sau tôi, phụ hoàng đặt tay lên chuôi kiếm bên hông, tay kia vẫn đặt lên ngực trái - một cử chỉ tượng trưng cho sự tin tưởng tuyệt đối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×