khi nào phất kim hương lại nở?

Chương 6:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời vừa nhá nhem tối, ánh tà dương cuối cùng còn sót lại ngoài song cửa cũng nhạt dần sau lớp mành trúc. Lúc này Nhật Khánh đang tiếp đón khách quan, còn tôi được các tì nữ dẫn về phòng tân hôn trước. Cánh cửa gỗ lim khẽ mở, mấy tì nữ trẻ tuổi y phục chỉnh tề nhẹ nhàng bước vào, đồng loạt cúi đầu:

“Thưa công chúa, đến giờ tẩy trần.”

Tôi khẽ gật đầu, lòng thấp thỏm. Hai tì nữ dìu tôi bước vào nội thất, nơi đặt một bồn tắm lớn đúc bằng ngọc thạch, bốc hơi nghi ngút, hương hoa sen ngan ngát thoảng khắp không gian.

Một lớp màn lụa trắng như sương giăng kín, phía sau làn vải, chỉ nghe tiếng nước khẽ khuấy cùng tiếng lá sen trôi lách tách, tì nữ nhẹ tay cởi bỏ từng lớp hỉ phục nặng nề trên người tôi, để lại thân thể mảnh mai dần chìm trong làn nước ấm.

Nước ngâm có pha thảo dược và hương hoa thơm dìu dịu, khiến cho da thịt mềm mịn, đầu óc thì thư thái tựa như đang lơ lửng ở chốn bồng lai. Mấy cô gái còn cẩn trọng dùng khăn gấm lau vai, gội đầu cho tôi bằng nước vỏ bưởi và lá nhuộm mùi thảo mộc. Tóc tôi sau đó được hong khô, tết gọn và điểm thêm trâm ngọc, mỗi cử động đều nhẹ nhàng, chừng mực và cẩn trọng.

Tiếp đó là một lớp y áo mới, nhẹ hơn, mềm như mây, màu hồng đào pha ánh vàng, tựa sắc hoa thược dược nở lúc chiều buông. Ấy cũng chính là màu dành riêng cho hoàng thất trong đêm tân hôn. Bên trong là chiếc yếm đào bằng lụa ôm lấy khuôn ngực thiếu nữ như thể từng đường kim mũi chỉ đều khẽ khàng mơn man trên da thịt. Làn vải mỏng, mát rượi, mỗi cử động đều khiến làn lụa lay động, vẽ nên những đường cong uyển chuyển tựa áng mây lững lờ giữa hồ sen.

Họ khoác thêm cho tôi một áo cánh mỏng bằng tơ tằm in hình vân mây, với cổ tròn và ống tay rộng, viền thêu chỉ vàng tinh xảo như những cánh phượng múa quanh vầng trăng. Vạt áo dài buông lơi, khi bước đi khẽ lướt qua gót chân như một dải sương mai. Bộ xiêm y ấy không phô bày điều gì, nhưng trong sự kín đáo lại ẩn chứa nét quyến rũ dịu dàng, mục đích rõ ràng khiến người đối diện không khỏi động tâm, lại thêm cả mùi đàn hương dịu nhẹ được xức thêm lên cổ tay và sau gáy, vương vất như lời mời gọi mơ hồ.

Một chiếc gương đồng được đặt ngay ngắn trước mặt.

Trong ánh sáng mờ ảo của đèn dầu và hương trầm lững lờ, mặt gương đồng ánh lên sắc vàng mơ hồ, như làn nước hồ thu gợn sóng. Tôi cúi người, nhìn vào đó.

Khuôn mặt hiện lên từ lòng gương, quen thuộc đến lạ kỳ.

Mái tóc dài đen nhánh tết gọn sau đầu, đôi mắt đen sâu, làn da mịn màng, sống mũi thanh tú, môi đỏ như son vừa được điểm nhẹ. Thợ trang điểm cung đình quả là có tay nghề cao, khiến nét ngây ngô của một thiếu nữ lại thoảng lên một tầng u tịch, như sương chiều đậu trên lá cỏ, mong manh mà tĩnh lặng.

Nhưng điều khiến tôi chết lặng không phải lớp son phấn…

Mà là gương mặt trong gương kia, vẫn là tôi, là Minh Nguyệt.

Không hề có chút gì khác lạ, không phải khuôn mặt Phất Kim xa lạ mà tôi hình dung từ sách sử.

Chỉ có điều, trông tôi... trẻ hơn. Không còn vẻ trưởng thành của cô sinh viên năm ba từng dãi dầu trong các kỳ thi và những đêm trắng đọc sách, mà là gương mặt của chính tôi ở tuổi trăng rằm mười sáu, vẫn còn nhiều hoài bão rực rỡ và trái tim mềm yếu non nớt. Đây là một phiên bản trong trẻo, hồn nhiên hơn, và cũng nguyên vẹn hơn.

Tôi đưa tay chạm nhẹ vào má mình, lớp phấn mịn nhòe ra một chút, cảm giác chân thật như da thịt thật sự. Chắc chắn đây không phải là mơ rồi.

Phất Kim theo sử sách là một công chúa ít được nhắc tới, tên tuổi chỉ vỏn vẹn vài dòng, mờ nhạt như một cái bóng bị lịch sử bỏ quên. Vậy mà hôm nay tôi lại trở thành nàng. Không phải nhập xác, không phải hóa thân, mà là… chính mình, trong một thân thể như chưa từng bị tách biệt.

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi, lạnh buốt như gió núi đầu đông:

"Phất Kim… có thể nào… chính là kiếp trước của tôi?"

Phải chăng vì mối dây tiền duyên nào đó chưa dứt, mà định mệnh muốn tôi trở lại để viết nốt những dòng chưa kịp ghi?

Mải suy tư, tôi chẳng kịp để ý thời gian và không gian. Cho tới khi tì nữ kế bên kính cẩn cúi đầu thông báo, tôi mới chợt giật mình.

“Công chúa… đã chuẩn bị chu tất.”

Tôi khẽ hít sâu, lòng như có ngàn cánh bướm đồng loạt tung cánh bay lên. Phía ngoài, tiếng nhạc lễ đã nổi lên, từng hồi trống rộn rã vọng vào, nhắc nhở rằng khoảnh khắc “cập kê hợp hoan” đã cận kề…

Tôi khẽ siết tay vào lớp áo mỏng, thầm nhủ:

“Phất Kim… đêm nay, chính là ngươi bước vào ván cờ lớn nhất đời mình.”

Tôi chưa kịp trấn tĩnh lại, thì một tì nữ khác tiến vào, tay nâng khay ngọc phủ lụa đỏ, cung kính quỳ xuống dâng lên:

“Thưa công chúa, đây là vật tứ hỉ do Thái hậu ban riêng cho đêm hợp phòng.”

Tôi nhìn khay ấy, tim lập tức hẫng mất một nhịp.

Trên khay đặt vài vật nhỏ, được sắp xếp tỉ mỉ đến mức khiến người ta vừa đỏ mặt vừa thấy… tò mò.

Chiếc gối uyên ương thêu chỉ kim tuyến hai con chim châu đầu vào nhau, bên cạnh là một cặp hài lụa đỏ bé xíu thêu hình hoa sen, mềm đến mức chỉ cần chạm nhẹ là muốn rụt tay lại. Bên dưới là một túi thơm bằng gấm điều, ở trong thoang thoảng mùi dược liệu âm ấm lạ kỳ, sau này tôi mới biết, đó là loại hương liệu kích thích máu huyết, khiến thân thể ấm nóng lên trong đêm động phòng.

Rồi ánh mắt tôi dừng lại ở… một đôi ngọc tròn nhỏ như hạt nhãn, đặt trên tấm lụa đỏ như hai viên trân châu tỏa sáng mờ mờ. Tôi cầm hai viên ngọc lên, tò mò hỏi tì nữ:

"Cái này... là cái gì?"

Tì nữ hơi đỏ mặt, cúi đầu thưa, giọng nhỏ như muỗi kêu:

“Bẩm… đó là song châu hợp cẩn, lễ vật tượng trưng cho sự viên mãn trong đêm hợp phòng. Theo lệ, trước khi hợp cẩn, tân lang tân nương… sẽ cùng nhau nuốt mỗi người một viên, để kết duyên trời định, tâm đầu ý hợp.”

Tôi suýt nữa đánh rơi hai viên ngọc đang cầm trên tay.

"Nuốt á?"

Tôi là sinh viên khoa Sử, từng đọc không ít về nghi thức cưới xin cổ đại, nhưng cái “song châu hợp cẩn” này đúng là lần đầu được mục sở thị. Không biết trong đó là gì? Thảo dược bổ khí, long diên hương… hay thứ thuốc kích thích nào mà khiến cổ nhân phải đem ra dùng ngay trong đêm động phòng?

Chết rồi… chẳng lẽ đây là “thuốc cường duyên”?

Tôi cố giữ bình tĩnh, đặt lại hai viên ngọc lên khay như đặt hai quả bom hẹn giờ. Mặt nóng ran, tay thì muốn giấu tiệt cái khay đó xuống gầm giường cho đỡ ngượng.

“Vậy nếu… không nuốt thì sao?”

Tì nữ ngẩng lên, bối rối đáp:

“Dạ… nếu không dùng, e là phạm vào điều kỵ trong đêm hợp cẩn. Lỡ có người để tâm… thì mang tiếng bất hòa vợ chồng, phạm húy tổ tiên…”

Tôi cười méo xệch, mồ hôi bắt đầu vã ra. Tì nữ ấy dường như cũng nhận ra vẻ lúng túng của tôi, liền vội vã cúi đầu lùi ra, để lại tôi một mình với hai viên ngọc nhỏ long lanh và… hàng trăm kịch bản hoang đường trong đầu.

Tôi nhìn chằm chằm chúng. Một phút trước vẫn còn nghĩ là vật trang trí gì đấy xinh xinh. Giờ lại hóa thành một phần nghi thức quái đản chốn “phòng the”.

Tôi lẩm bẩm:

“Nuốt vào thì hòa hợp, không nuốt thì phạm kỵ. Mà to thế này, cứng thế này, nuốt vào mắc nghẹn chết à, hoặc không nghẹn thì lại táo bón cũng chết dở.”

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua đã khiến tôi lạnh sống lưng. Tôi liền nghiêng nhẹ một viên, giơ lên ngang ánh đèn dầu, lắc nhẹ. Không có tiếng động, không có mùi, không tan trong tay. Nó rất cứng, nhẵn và mát lạnh.

“Không lẽ… đây chỉ là bùa cầu duyên?”

Tôi lẩm nhẩm tra trong trí nhớ toàn bộ kiến thức lịch sử dân gian lẫn phong tục hôn nhân thời Đinh. Song vẫn không thể chắc chắn được.

Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, tôi vẫn chưa điểm qua hết tất cả những gì đám thị nữ kia mang vào.

Phía sau khay ngọc còn có một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ chạm khắc hình uyên ương giao cổ, bên trong lót lụa vàng, đặt vài món mà tôi liếc nhìn sơ qua cũng biết là… dụng cụ phòng the cổ đại. Có thứ hình dáng hơi… khó nói, lại còn có bình thuốc nho nhỏ kỳ lạ trông rất ám muội.

Tôi là sinh viên khoa Sử, tôi học qua hết rồi, đừng tưởng tôi ngây thơ! Nhưng tôi không ngờ mấy thứ chỉ đọc trong sách, lại được tận mắt nhìn thấy, và lại là thứ dành cho mình.

Càng nhìn, tôi càng muốn chui xuống gầm giường trốn cho xong.

Tôi tự trấn an lòng mình:

“Không sao, đây đều là lễ nghi từ ngàn xưa. Tân nương triều Đinh, ai cũng đều trải qua như vậy, có thấy ai phàn nàn gì đâu…”

Vâng, tôi biết. Nhưng tôi là người… từ năm 2025.

Người ta thì lần đầu làm cô dâu hiện đại với váy cưới ren trắng, còn tôi… lần đầu làm dâu đã phải làm một “tân nương xuyên không về thời cổ đại”, lại còn làm vợ một tên phiên vương đang rắp tâm lật đổ cả hoàng triều!

Nghĩ đến đó, tôi khẽ siết tay vào vạt áo.

Trống canh vừa dứt, ngoài cửa đã vang lên tiếng xướng:

“Tân lang đến!”

Không gian bỗng lặng đi một nhịp. Tôi khẽ hít sâu, ánh mắt tôi liếc qua chiếc khay ngọc bên tay, rồi khẽ lẩm bẩm:

“Minh Nguyệt… à không, Phất Kim… đêm nay ngươi không chỉ bước vào tân phòng, mà còn… bước vào trận địa.”

Hai viên ngọc trong tay rơi lại vào khay phát ra tiếng “tách” khẽ khàng.

Nuốt hay không nuốt?

Tôi chỉ còn vài giây để chọn.

Và rồi… tôi cầm lấy cả hai viên, giấu thẳng vào tay áo, mắt nhìn về cánh cửa đang dần mở ra, như một chiến tướng giấu cờ lệnh trong lòng, sẵn sàng nghênh địch.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×