Cánh cửa phòng khẽ mở.
Tiếng bản lề gỗ lim rít nhẹ, ánh sáng từ ngọn đèn lồng bên ngoài hắt vào, kéo theo một bóng người cao lớn sừng sững.
Hắn bước vào rồi, Ngô Nhật Khánh - tân lang của tôi.
Không ồn ào, không vội vã, chỉ là từng bước chân chậm rãi, nện nhẹ xuống nền gạch hoa sen, phát ra thứ âm thanh vừa trầm vừa sắc, như mũi giáo khẽ chạm lên khiên đồng.
Tôi ngồi đó, tay bấu chặt vào gấu áo, lòng bàn tay toát mồ hôi, nhưng mặt thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ dịu dàng như một tân nương nhu thuận.
Hắn không lên tiếng ngay, mà chỉ đứng đó, nhìn tôi thật lâu. Cái im lặng của hắn như một mũi kim vô hình châm vào lồng ngực tôi, mang theo sự ngột ngạt, căng thẳng, và đầy tính thăm dò.
Rồi giọng hắn vang lên, trầm thấp như gió đêm thổi qua khe núi:
“Phu nhân chờ ta đã lâu… có mỏi không?”
Tôi khẽ nghiêng đầu, giọng nhẹ như tơ:
“Tướng công là người quân tử… mỏi chờ cũng đáng.”
Một câu tưởng như ngọt ngào, nhưng lại ẩn giấu gai nhọn. Tôi đang nhắc hắn nhớ rằng, kẻ chậm trễ chính là hắn, còn tôi, dù là công chúa, vẫn phải chờ đợi.
Hắn hơi nheo mắt, nụ cười thoáng qua như dao găm giấu trong ống tay áo:
“Ta không nghĩ một công chúa vốn dịu hiền lại có tài đối đáp sắc bén đến thế, chẳng giống gì so với lời người ta nói!"
Tôi mỉm cười, nâng chén rượu giao bôi lên ngang mày:
“Lời người ta nói… vốn là bởi những kẻ muốn dẫn dắt người khác nghĩ theo ý mình, người không hiểu biết lại mới đi tin lời thiên hạ. Thiếp sống trong cung cấm, nhưng đâu có nghĩa là bịt tai, nhắm mắt.”
Hắn khựng lại, rất khẽ, như một sợi dây đàn bị lỡ nhịp. Tôi nhìn thấy trong mắt hắn có gợn sóng, nhưng chỉ một thoáng qua. Rồi hắn ngồi xuống, đưa tay nhận lấy chén rượu nhưng mắt vẫn không rời khỏi tôi.
Không khí trong phòng lập tức đặc quánh lại.
Ánh mắt tôi và hắn giao nhau.
Khoảnh khắc ấy, không phải lãng mạn, mà là đấu trí. Không phải mê đắm, mà là thử thách.
Hắn nhìn tôi thật kỹ, như thể muốn lột trần mọi lớp ngụy trang, mọi nét giả vờ dịu dàng mà tôi đang cố giữ.
Ánh nến lay động trong phòng khuê, soi bóng hai người lặng lẽ ngồi đối diện, không ai nói với ai thêm một lời nào.
Rồi bất chợt, hắn đứng dậy.
Trước mặt tôi, Nhật Khánh đang thong thả tháo dây đai áo, từng động tác trầm ổn, dứt khoát như thể đang hành lễ, chứ chẳng phải chuẩn bị động phòng cùng thê tử.
Lớp trường bào sắc đỏ tía theo ánh nến dần rơi xuống, vạt áo lướt qua bờ vai rộng, trượt xuống như dòng nước ngập ngừng rời khe núi. Chỉ trong khoảnh khắc, cả thân trên cường tráng của hắn đã hiện ra, cơ thể được rèn luyện qua binh đao năm tháng, không một vết mỡ thừa, từng đường nét đều sắc sảo như tượng khắc.
Dưới ánh nến chập chờn, làn da màu đồng ánh lên lớp mồ hôi mỏng. Từng giọt nhỏ li ti bám vào hõm vai, nơi xương quai xanh uốn cong như cung cứng, rồi lặng lẽ lăn xuống lồng ngực rộng vững như tường thành. Một vết sẹo dài cắt ngang bả vai trái, thứ tàn tích của chiến trường này càng khiến thân hình kia mang theo thứ dã tính hấp dẫn khó gọi thành tên.
Tôi nuốt nước bọt khẽ, cố tình quay mặt đi nhưng ánh mắt vẫn như bị ràng buộc, liếc trộm qua khe rèm thêm một cái. Tim tôi lúc này không hiểu vì sao lại đập mạnh một nhịp. Hắn không hề giống bọn đàn ông tôi từng biết. Không đơn thuần như một kẻ chỉ biết chat chit hỏi "em ăn cơm chưa?" Hắn mang khí khái vương giả của một kẻ sinh ra để thống trị.
Thứ khí chất ấy, ở một khắc nào đó, khiến tôi không kịp đề phòng mà xao động lòng mình…
Nhật Khánh bỗng quay lại, ánh mắt lạnh băng chạm thẳng vào mắt tôi, sâu như vực thẳm:
“Phu nhân… nhìn đủ chưa?”
Tôi giật mình, mặt thoắt đỏ bừng. Vội vàng quay lưng, cố giữ giọng thản nhiên:
“Thân thể của tướng công, thiếp nào dám nhìn nhiều…”
Hắn khẽ bật cười, tiếng cười trầm thấp như tiếng gió lùa trong đêm lạnh, nửa như trêu chọc, nửa như khinh thường.
“Yên tâm. Đêm nay, ta chỉ cần một đứa con, không cần trái tim nàng.”
Tôi mím môi. Trong phút chốc, xúc cảm vừa chớm nở đã hóa thành một nhát cắt lạnh lùng… tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê man, định thần trở lại. Tôi biết hắn đang định làm gì với tôi lúc này, nhưng tôi đang chưa sẵn sàng, tôi chưa có chuẩn bị, thậm chí tôi mới chỉ gặp hắn có một lần, làm sao có thể... gần gũi ngay được.
Tôi vừa định đứng lên bước đi rời khỏi đó thì bỗng dưng phía sau một bàn tay cứng như thép đã kéo giật ngược lại, khiến lưng tôi lúc này áp sát vào lồng ngực nóng rực kia. Mùi hương thoang thoảng của trầm cùng hương đàn ông xen lẫn khiến tôi nhất thời hoa mắt chóng mặt, chỉ còn nghe giọng hắn khẽ khàng bên tai, lạnh như gươm mài:
“Còn định chạy đi đâu, thê tử?”
Tôi cố nặn ra một nụ cười, xoay người, nắm lấy tay áo hắn mà nói đầy thành khẩn:
“Thiếp bỗng nhớ… bà vú từng nói, ngày đầu tân hôn mà sát giờ Tý mới hợp cát lợi, sinh con mới khôi ngô tuấn tú, sau này phúc thọ song toàn…”
Hắn nhướn mày:
“Giờ Tý còn chưa tới?”
Tôi liếc nhìn đồng hồ cát trên bàn, rồi còn làm bộ đếm bằng ngón tay:
“Ước chừng… còn hơn một canh giờ nữa…”
Hắn im lặng, mắt nheo lại, giọng không rõ vui hay giận:
“Phu nhân của ta… là người đọc nhiều sách sử, thông hiểu càn khôn, nay lại tin cả lời bà vú kể chuyện?”
Tôi hắng giọng, đổi lý do:
“Thiếp… dẫu là công chúa, nhưng thân thể yếu nhược, từ bé đã mắc chứng phong hàn. Nay cưới gấp, thân lại chưa khỏi hẳn, e rằng… nếu đêm nay vội vàng, chẳng khéo hại cả thiếp lẫn chàng…”
Hắn chậm rãi tiến tới, đưa tay chạm vào cổ tay tôi, rồi gõ nhẹ vài cái lên trán, đăm chiêu một vài giây:
“Thân nhiệt ổn, sắc diện hồng hào. Hư chi? Phong hàn đâu?”
Tôi toát mồ hôi hột, đành ném ra đòn cuối:
“Chàng chẳng nói… cưới thiếp chỉ vì muốn có con nối dõi đó sao? Vậy… sao không đợi một hai hôm? Thiếp còn chưa thắp hương khấn xin tổ tiên, nhỡ đêm nay kinh động, thần linh quở trách, con sinh ra lỡ có ba mắt bốn tai, thiếp nào dám mang tội?”
Nhật Khánh đứng sững lại một thoáng. Gương mặt vốn dĩ lạnh tanh cũng hơi co giật trước những lý lẽ vụng về của tôi. Hắn nhìn tôi như thể đang cân nhắc xem trong đầu tôi đang còn nghĩ tới những thứ kỳ quái nào nữa. Một lát sau, hắn cười nhạt:
“Phu nhân của ta quả là người lắm chữ, lắm lời…”
Hắn rút tay về, quay người thong thả nhặt ngoại bào khoác lên, không quên ném lại một câu:
"Nếu đã không thích thì ta cũng không muốn ép nàng nữa!"
Tôi cúi đầu, miệng lẩm nhẩm:
"Tướng công...nói đúng lắm!"
Cửa phòng vừa đóng sập sau lưng hắn, tôi đổ người xuống giường, thở phào như kẻ vượt qua một trận tử chiến. Hai chân còn run bần bật, tim thì đập như trống hội. Thoát nạn được lần này, rồi không biết những lần sau... liệu tôi có còn đủ lý lẽ để thoái thác việc sinh con cho hắn được nữa hay không?