khi nguyên tắc gặp gỡ tùy hứng

Chương 3: Văn Phòng Nguyên Tắc và Bộ Óc Phi Quy Tắc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Tư, mười giờ sáng. Lâm Thanh Chi ngồi trong văn phòng riêng tại tầng 18 của Tập đoàn Đỉnh Phong, cảm giác như đang chờ đợi một cuộc xâm lăng. Căn phòng của cô, vốn là biểu tượng cho sự ngăn nắp, kỷ luật, và logic hoàn hảo, hôm nay lại mang đến một cảm giác mong manh. Cô biết, chỉ cần Thẩm Dực bước vào, sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ.

Cô đã dành hai ngày để nghiên cứu sâu hơn về Impulse. Đúng như tin đồn, đó là một tập đoàn được xây dựng bởi những người trẻ tuổi, ngông cuồng, hoạt động theo mô hình linh hoạt, không tuân thủ bất kỳ quy trình truyền thống nào. Và Thẩm Dực, ở tuổi 29, đã là tỷ phú tự thân với hàng loạt phát minh công nghệ đột phá. Thiên tài là có thật, nhưng sự tùy tiện của hắn cũng là thật.

Đúng 10 giờ kém 1 phút, cánh cửa văn phòng gõ nhẹ.

"Vào đi."

Người bước vào là thư ký của Thẩm Dực, một anh chàng trẻ tuổi trông khá mệt mỏi nhưng vẫn giữ được vẻ ngoài lịch sự.

"Chào Giám đốc Lâm. Giám đốc Thẩm đang ở dưới sảnh, anh ấy nói anh ấy đang... 'lấy cảm hứng' và 'nạp năng lượng cà phê' cho cuộc họp. Anh ấy nhờ tôi chuyển thứ này đến trước."

Thư ký đặt một chiếc hộp carton lớn, đã cũ kỹ và bạc màu, lên bàn trà trong văn phòng. Chiếc hộp trông lạc lõng giữa không gian nội thất tối giản, sang trọng.

Thanh Chi cau mày, cảm giác khó chịu dâng lên. "Đây là gì? Tài liệu mật?"

"Giám đốc Thẩm nói... đây là 'Tư liệu Quan trọng Nhất' cho dự án," thư ký đáp, giọng anh ta mang chút bất lực. "Anh ấy sẽ lên ngay sau khi hoàn tất việc 'nạp năng lượng'."

Thanh Chi gật đầu, ra hiệu cho thư ký rời đi. Cô tiến lại gần hộp carton, mở nắp ra. Đúng như cô dự đoán – và kinh hãi – bên trong là một mớ hỗn độn không thể tin nổi: một chiếc tai nghe over-ear cũ kỹ, gọng đã bong tróc; vài cuốn sổ tay gáy sờn; một con robot lắp ghép chỉ còn một nửa thân; và... một gói snack khoai tây lớn, đã mở.

Lâm Thanh Chi siết chặt tay. Hắn ta đang cố tình khiêu khích cô. Hắn đang thách thức sự nghiêm túc của cô bằng sự tùy tiện không giới hạn của hắn.

"Không thể tin được," cô lẩm bẩm.

Đúng 10 giờ 03 phút, Thẩm Dực bước vào. Lần này, hắn có vẻ đã 'tôn trọng' yêu cầu về trang phục của cô hơn một chút. Hắn mặc áo sơ mi trắng, nhưng xắn tay áo lên đến cùi chỏ, cổ áo mở hai nút đầu một cách phóng khoáng. Chiếc quần kaki màu be thay thế cho quần jean rách, nhưng đôi giày thể thao hầm hố vẫn khiến trang phục trở nên thiếu trịnh trọng. Hắn mang theo một cốc cà phê cỡ đại, mùi vani ngọt lịm xộc thẳng vào không khí lạnh lẽo, trung tính trong phòng.

"Xin lỗi, có vẻ Giám đốc Lâm không quen với sự sáng tạo mang tính đột phá ngay từ giây phút đầu tiên nhỉ?" Thẩm Dực mỉm cười, đi thẳng đến chiếc hộp carton trên bàn trà. Hắn ngồi xuống ghế sofa một cách thoải mái, mở gói snack khoai tây.

"Trực quan sinh động là chìa khóa. Cô đã xem qua 'Tư liệu' tôi gửi chưa?"

Thanh Chi đứng thẳng, duy trì khoảng cách. "Giám đốc Thẩm, tôi đã yêu cầu tài liệu chi tiết về 'AI Tự Chạy Thử' và cơ chế hoạt động. Anh lại gửi đến đây một chiếc tai nghe cũ và đồ ăn vặt? Anh nghĩ tôi đang làm gì ở đây? Chơi đồ hàng sao?"

Thẩm Dực thản nhiên nhai snack. "Cô đang làm việc. Nhưng cách làm việc của cô quá bó buộc. Cô dựa vào dữ liệu đã có, mà không dựa vào khả năng tạo ra dữ liệu mới bằng trực giác và kinh nghiệm." Hắn đưa gói snack về phía cô. "Thử một miếng đi. Tôi đặt tên cho nó là 'Chip Tư Duy Đột Phá'."

Thanh Chi từ chối gói snack bằng ánh mắt. "Tôi không dùng đồ ăn vặt trong giờ làm việc. Tôi dựa vào Logic và Xác suất. Hai thứ đó nói rằng đề xuất 4 tuần của anh, dựa trên 'trực giác' của anh, sẽ thất bại 99 %."

Thẩm Dực không tranh cãi. Hắn đặt chiếc tai nghe lên bàn. "Vậy tôi sẽ giúp cô hiểu 1 % còn lại."

Hắn chỉ vào chiếc tai nghe. "Cái này là vật bất ly thân của tôi khi lập trình. Nó không phải tai nghe chống ồn. Tôi đã lắp ghép lại, biến nó thành bộ khuếch đại tần số Beta. Nó giúp tôi lọc tạp âm xã hội và chỉ tập trung vào 'tiếng nói' của dòng code."

Tiếp đó, hắn nhặt lên một cuốn sổ tay sờn gáy. "Đây là cuốn sổ tôi ghi lại thuật toán cơ bản của AI Tự Sinh Thái. Nó được viết hoàn toàn bằng tay, vì chỉ khi viết tay tôi mới thấy lỗi logic. Bản in là sự giả dối."

Cuối cùng, hắn cầm lấy con robot còn một nửa. "Và đây. Nó là mô hình thô của bộ phận cảm biến mà tôi đang phát triển cho hệ thống tự điều chỉnh. Để nó di chuyển như một sinh vật sống, cô không thể tuân theo quy tắc đối xứng tuyệt đối. Cô phải chấp nhận sự lệch lạc để tạo ra chuyển động tự nhiên. Đó là cái mà 'Logic' của cô không có."

Lâm Thanh Chi buộc phải thừa nhận, cách Thẩm Dực giải thích, dù lộn xộn và phi lý, lại chạm đến cốt lõi của sự sáng tạo. Hắn đang trình bày bằng chính những vật dụng cá nhân, bằng chính lối tư duy không thể sao chép.

"Mặc dù tôi đánh giá cao sự sáng tạo," Thanh Chi nói, giọng cô đã mềm mỏng hơn nhưng vẫn đầy lý tính, "nhưng tôi không thể đưa vào báo cáo 'một hộp đồ chơi và một gói khoai tây'. Tôi cần bằng chứng, Giám đốc Thẩm."

Thẩm Dực đứng dậy, đi đến chiếc bàn làm việc gọn gàng của cô. Hắn cúi người xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của cô. Mùi cà phê và bạc hà thoang thoảng từ người hắn bất ngờ tràn ngập không gian riêng tư của cô.

"Cô vẫn mắc kẹt ở đây," hắn lẩm bẩm, chỉ vào một bảng tính phức tạp hiển thị phân tích rủi ro mà cô đã làm. "Cô dành 40% thời gian để giảm thiểu rủi ro 5%, mà quên mất rằng 50% lợi nhuận sẽ đến từ sự đột phá. Cô đang đánh đổi Lợi ích Lớn lấy An toàn Tuyệt đối."

Hắn đưa tay lên bàn phím, gõ một dãy phím tắt và mở một tab mới trên trình duyệt. Chỉ trong vài giây, hắn truy cập vào một trang mã hóa phức tạp.

"Cô muốn dữ liệu? Đây là dữ liệu." Thẩm Dực quay màn hình máy tính về phía Thanh Chi. "Đây là phiên bản Beta của thuật toán A3. Nó mô phỏng 10.000 kịch bản xây dựng, bao gồm cả rủi ro địa chất, biến động vật liệu, và... sự cố con người."

"Phiên bản này có thể giảm thiểu 60% thời gian xây dựng so với quy trình cũ mà vẫn duy trì biên độ an toàn 95%. Nó không phải 98% như cô mong muốn, nhưng nó sẽ giúp dự án hoàn thành sớm 8 tháng và tiết kiệm 20% chi phí."

Thẩm Dực nhìn cô. "Chọn 98% an toàn và 12 tháng chậm trễ, hay 95% an toàn và 8 tháng đi trước đối thủ?"

Lâm Thanh Chi không thể nói gì. Sự chính xác và tiên tiến của thuật toán A3 là không thể chối cãi. Cô nhận ra rằng, đây chính là sự khác biệt giữa người làm việc chuyên nghiệp (cô) và người làm việc thiên tài (hắn).

"Tôi sẽ cần thời gian để kiểm tra tính xác thực của thuật toán A3," Thanh Chi nói, lấy lại sự kiểm soát. "Trong lúc đó, Giám đốc Thẩm, anh có thể dọn dẹp 'tư liệu quan trọng nhất' này ra khỏi văn phòng tôi không?" Cô chỉ vào hộp carton trên bàn trà.

Thẩm Dực đứng thẳng dậy, vươn vai. "Được thôi. Nhưng có một điều cuối cùng Giám đốc Lâm cần biết về tôi." Hắn tiến đến gần cô hơn.

"Tôi không tuân theo quy tắc, nhưng tôi rất nghiêm túc với những thứ tôi muốn. Tôi muốn dự án này thành công theo cách của tôi. Và tôi muốn Giám đốc Lâm thừa nhận rằng logic và nguyên tắc của cô không phải là chân lý duy nhất."

Hắn đưa tay ra, đề nghị một cái bắt tay. "Hợp tác vui vẻ, Lâm Giám đốc."

Lâm Thanh Chi nhìn bàn tay hắn. Cô do dự. Cái bắt tay này là một sự cam kết, một sự chấp nhận. Cô đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay ấm áp của hắn.

"Tôi chỉ hợp tác khi nó mang lại lợi ích cao nhất cho công ty," cô đáp, ánh mắt không hề lùi bước. "Và tôi sẽ không bao giờ thừa nhận sự tùy tiện là một ưu điểm, Giám đốc Thẩm."

Thẩm Dực mỉm cười, cái nắm tay của hắn có vẻ giữ lâu hơn mức cần thiết. "Vậy thì, chúng ta hãy xem ai đúng. Tôi đang rất mong chờ cuộc tranh luận tiếp theo."

Sau khi Thẩm Dực rời đi cùng chiếc hộp carton của mình, Lâm Thanh Chi ngồi lại trên ghế. Cô mở lại màn hình máy tính, nhìn chằm chằm vào thuật toán A3. Cô cảm thấy một cảm xúc phức tạp: một sự tức giận vì bị thách thức, nhưng đồng thời là một sự kích thích vì tìm được một đối thủ, hay một đối tác, xứng tầm.

Thẩm Dực. Cái tên này không còn là một cá nhân tùy tiện nữa. Nó là một bài toán hóc búa đối với mọi logic của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×