Lâm Thanh Chi rời khỏi bãi đỗ xe trong sự bối rối và giận dữ tột độ. Chiếc mô tô phân khối lớn, vốn là biểu tượng cho sự tự do và tốc độ, lại là thứ hoàn toàn xa lạ với cô. Cô quen với sự ổn định, sự an toàn của bốn bánh xe, không phải sự rung lắc dữ dội và tiếng động cơ gầm rú của thứ đồ chơi đắt tiền này.
Cô lái xe ra đường, ban đầu với sự khó khăn và thận trọng thái quá. Tốc độ của cô chậm hơn so với dòng xe cộ, khiến cô phải nhận vài tiếng còi giận dữ. Nhưng dần dần, sự giận dữ đối với Thẩm Dực và quyết tâm không để hắn thấy cô thất bại đã thúc đẩy cô.
Cô tập trung. Mọi giác quan của cô, vốn luôn được dành cho việc phân tích dữ liệu, giờ đây phải tập trung hoàn toàn vào việc giữ thăng bằng, cảm nhận lực gió và kiểm soát tốc độ.
Khi đi vào đường vành đai thành phố, nơi vắng vẻ hơn và tốc độ cho phép cao hơn, Thanh Chi vô thức vặn ga. Tiếng động cơ gầm lên mạnh mẽ. Dưới ánh đèn đường lướt nhanh, một cảm giác lạ lẫm và choáng ngợp ập đến.
Đó là cảm giác của tốc độ tuyệt đối, của sự thoát ly. Gió táp vào cô, thổi bay đi mọi căng thẳng, mọi nguyên tắc, mọi sự kiềm chế tích tụ trong tuần làm việc. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cô không còn là Giám đốc Lâm Thanh Chi nghiêm khắc, chỉ là một cô gái đang tận hưởng sự tự do trên đường.
Cảm hứng mà Thẩm Dực nói đến, cô đã thoáng chạm vào.
Tuy nhiên, sự hứng thú đó nhanh chóng tan biến khi cô đến khu chung cư cao cấp của mình. Cô đậu chiếc mô tô ngay ngắn vào ô trống. Việc cất giữ chiếc xe này là một vấn đề. Cô phải gọi ngay cho trợ lý của mình vào sáng thứ Bảy để tìm cách trả lại nó cho Thẩm Dực một cách chính thức và không thể chối cãi.
Sau khi tắm rửa và ăn tối vội vàng, Thanh Chi ngồi vào bàn ăn, mở laptop. Cô phải hoàn thành báo cáo thẩm định A3 trước 8 giờ sáng hôm sau.
Đang tập trung vào bảng phân tích rủi ro, điện thoại bàn trong căn hộ của cô reo lên. Cô không mấy khi nhận cuộc gọi từ điện thoại bàn, trừ khi đó là lễ tân chung cư.
"Xin nghe."
"Chào Giám đốc Lâm," một giọng nói trầm thấp, đầy nam tính vang lên. "Trông cô có vẻ đã tận hưởng chuyến đi thứ Sáu rồi nhỉ?"
Lâm Thanh Chi giật mình. Giọng nói này, sự tùy tiện này, chỉ có thể là Thẩm Dực.
"Anh làm sao có số điện thoại nhà tôi?" Cô lạnh lùng hỏi.
"Quy tắc của Impulse: Thông tin là sức mạnh. Tôi đang ở tầng hầm. Vừa mới đưa chiếc Audi của cô về vị trí A02 và để lại chìa khóa trong hộp thư của cô. Tôi nghĩ chiếc xe đó phù hợp với Logic của cô hơn."
Thanh Chi cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảnh giác. "Anh muốn gì, Giám đốc Thẩm?"
"Tôi đói. Tôi biết cô đang làm việc. Nhưng Giám đốc Lâm, bộ não không thể hoạt động hiệu quả khi thiếu glucose. Tôi đang ở quán mì gần khu cô. Đi xuống ăn tối, rồi chúng ta có thể thảo luận nốt phần phân tích rủi ro của cô."
"Không cần," Thanh Chi dứt khoát. "Anh có thể đến nhà tôi để bàn công việc. Tôi không ra ngoài vào 9 giờ tối."
Thẩm Dực bật cười. "Trời đất. Đến nhà cô ư? Không. Văn phòng của cô thì sạch sẽ quá, còn nhà cô chắc chắn là một thư viện nghiêm túc. Tôi cần một môi trường kích thích cảm hứng. Mì vỉa hè là sự lựa chọn hoàn hảo. 10 phút. Nếu cô không xuống, tôi sẽ gửi 20 gói snack khoai tây lên cho cô để 'kích thích tư duy đột phá'."
Hắn cúp máy mà không chờ cô trả lời.
Thanh Chi nhìn đồng hồ. 9 giờ tối. Xuống đường ăn mì vỉa hè với Thẩm Dực? Điều này hoàn toàn nằm ngoài mọi quy tắc xã hội và cá nhân của cô. Nhưng cô cần hoàn thành báo cáo. Cô cần phải bắt buộc hắn cung cấp dữ liệu chi tiết hơn.
Cuối cùng, sự lý trí đã thắng sự kiêu hãnh. Cô thay đồ, khoác một chiếc áo khoác đơn giản và đi xuống.
Quán mì vỉa hè nằm cách khu chung cư cô hai dãy nhà. Không gian ồn ào, thơm mùi nước dùng nóng hổi, hoàn toàn khác biệt với sự yên tĩnh, lạnh lẽo trong căn hộ của cô.
Thẩm Dực đang ngồi ở một chiếc bàn nhựa nhỏ, hắn đã thay áo da bằng một chiếc áo len mỏng, trông có vẻ thư thái và ít ngạo mạn hơn. Hắn ra hiệu cho cô.
"Tôi biết cô sẽ xuống," hắn nói, nhấc chiếc đũa lên. "Sự tò mò của Logic luôn chiến thắng sự kiêu hãnh của Nguyên tắc."
Thanh Chi ngồi đối diện hắn, giữ một khoảng cách nhất định. "Anh có 30 phút. Sau đó tôi phải quay lại làm việc."
"Được thôi," Thẩm Dực nói, đẩy một bát mì nóng hổi về phía cô. "Ăn đi. Cô nên nếm thử sự tùy tiện này. Nó ngon hơn 98% các món ăn trong nhà hàng fine-dining mà cô thường lui tới."
Thanh Chi nhìn bát mì. Hương vị đậm đà xộc vào mũi, đánh thức cơn đói cô đã cố gắng bỏ qua. Cô miễn cưỡng cầm đũa lên.
Trong khi cô ăn, Thẩm Dực bắt đầu nói về dự án, nhưng không theo cách khô khan của cuộc họp.
"Cô vẫn mắc kẹt ở 95% và 98% đúng không?" Thẩm Dực nhìn cô. "Tôi biết. Cô sợ rủi ro. Nhưng 3% đó không phải là sự cố kỹ thuật. 3% đó là sự cố con người, thứ mà Logic của cô không thể tính toán được."
"Chúng tôi có kế hoạch dự phòng cho sự cố con người," Thanh Chi đáp, nhưng giọng cô đã bị làm mềm đi bởi hương vị của món mì.
"Không đủ." Thẩm Dực lắc đầu. "Cô đã bao giờ nghĩ rằng Mục tiêu An toàn 98% của cô đang gián tiếp tạo ra sự nhàm chán cho nhân viên, khiến họ mắc lỗi không? Sự hứng thú, Lâm Giám đốc, chính là biện pháp an toàn tốt nhất."
Lời nói này khiến Thanh Chi phải đặt đũa xuống. Hắn ta không chỉ là một nhà kỹ thuật, hắn còn là một nhà tâm lý học. Hắn đang thách thức Logic của cô ở mọi cấp độ.
"Anh đang cố gắng biện minh cho sự liều lĩnh của mình bằng cách đổ lỗi cho tâm lý con người."
"Tôi đang tìm kiếm sự thật," Thẩm Dực mỉm cười, nụ cười lần này không có sự chế giễu, chỉ có sự chân thành. "Giống như cô. Tôi biết cô không chỉ muốn 98% an toàn. Cô muốn 100% lợi nhuận và 100% an toàn. Điều đó chỉ có thể đạt được khi cô chấp nhận đi con đường 4 tuần của tôi, nhưng với những hàng rào logic của cô."
Hắn lấy ra một chiếc USB nhỏ từ túi quần. "Đây là tất cả mã nguồn và dữ liệu kiểm tra A3. Cô có thể giữ nó. Tôi tin tưởng Logic của cô sẽ biết cách sử dụng nó. Và cô phải cho tôi một câu trả lời vào thứ Hai."
Thanh Chi nhìn chiếc USB, sau đó nhìn khuôn mặt đầy ánh sáng dưới ánh đèn vàng của quán mì.
"Anh không sợ tôi sẽ ăn cắp ý tưởng của anh sao?"
"Ăn cắp ư?" Thẩm Dực nhếch môi. "Thanh Chi, cô có thể sao chép code, nhưng cô không thể sao chép Cảm Hứng. Hơn nữa, cô là người của Logic. Cô sẽ không làm những việc phi đạo đức."
Hắn đứng dậy, trả tiền mì và đội chiếc mũ len lên.
"Cảm ơn vì bữa tối. Giờ thì, Giám đốc Lâm. Cô có 36 giờ để tìm ra điểm cân bằng giữa Logic và Cảm hứng. Tôi tin ở cô."
Hắn đi khuất vào bóng tối, để lại Thanh Chi một mình với chiếc USB và một bát mì đã nguội, cùng một câu hỏi lớn: Hắn ta là thiên tài điên rồ, hay là một con người đáng tin cậy đang cố gắng kéo cô ra khỏi vỏ bọc an toàn?
Đêm Thứ Sáu, Lâm Thanh Chi đã lái mô tô, ăn mì vỉa hè, và nhận được mã nguồn bí mật từ đối thủ. Cuộc sống logic của cô đã chính thức bị Thẩm Dực phá vỡ.