Lâm Thanh Chi dành cả cuối tuần để thẩm định thuật toán A3 của Thẩm Dực. Cô nhốt mình trong văn phòng tại nhà, chiếc USB cắm vào máy tính an toàn, và cô lao vào phân tích từng dòng mã như một thợ săn đang truy tìm con mồi.
Và Logic đã phải khuất phục trước Thiên tài.
Sau hàng chục giờ miệt mài, Thanh Chi phải thừa nhận: A3 không chỉ là một thuật toán tiên tiến, nó là một cuộc cách mạng trong thiết kế kiến trúc thông minh. Nó thực sự có khả năng thực hiện công việc của 12 tuần chỉ trong 4 tuần, với biên độ rủi ro 5% hoàn toàn có thể chấp nhận được nếu có các biện pháp dự phòng đúng đắn.
Thẩm Dực đã nói đúng: Cô đang đánh đổi lợi ích lớn chỉ vì 3% an toàn tuyệt đối.
8 giờ sáng Thứ Hai, Lâm Thanh Chi gọi điện cho Thẩm Dực, không phải qua điện thoại văn phòng mà là số di động cá nhân hắn đã để lại trên USB.
"Tôi đã kiểm tra A3." Thanh Chi đi thẳng vào vấn đề.
Giọng Thẩm Dực bên kia đầu dây có vẻ ngái ngủ. "Ồ, Giám đốc Lâm. Sớm thế? Tôi đoán cô đã thức trắng đêm để cố gắng tìm lỗi sai trong Logic của tôi rồi."
"Tôi không tìm lỗi sai. Tôi đang tìm điểm cân bằng." Thanh Chi hít sâu. "Tôi đồng ý với đề xuất 4 tuần của anh, với 2 điều kiện ràng buộc. Thứ nhất, A3 phải được chạy mô phỏng tại cơ sở của Đỉnh Phong dưới sự giám sát của nhóm kỹ thuật của tôi. Thứ hai, chúng ta phải dành 1 tuần dự phòng sau 4 tuần đó để đánh giá lại kết quả trước khi đi vào thi công."
Thẩm Dực im lặng một lúc, không phải vì do dự, mà vì ngạc nhiên. Hắn đã chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh dai dẳng.
"Điều kiện thứ hai là 'Logic Dư Thừa', Lâm Giám đốc," hắn nói, giọng hắn đã tỉnh táo hơn. "Nhưng tôi chấp nhận. Tôi muốn thấy cô chấp nhận sự liều lĩnh của tôi trước, còn 1 tuần đó, chúng ta sẽ 'tùy cơ ứng biến'."
"Không. 1 tuần đó là Quy Tắc, Giám đốc Thẩm."
"Được thôi. Vậy, chúng ta hãy gặp nhau ngay bây giờ để lập kế hoạch triển khai chi tiết."
"Tôi đang ở văn phòng," Thanh Chi đáp.
"Không, không phải văn phòng. Văn phòng cô quá... sạch sẽ. Chiều nay, 3 giờ. Phòng Server tại trụ sở chính Đỉnh Phong. Tôi cần 'chạm' vào máy chủ của các cô. Đó là nơi Cảm Hứng của tôi và Logic của cô phải gặp nhau."
3 giờ chiều, phòng Server ở tầng h
a
^
ˋ
m của Đỉnh Phong. Nơi đây lạnh lẽo, tối tăm, và tràn ngập tiếng quạt gió ồn ào của hàng trăm máy chủ. Đó là khu vực an ninh cao nhất và Thanh Chi hiếm khi xuống.
Thẩm Dực đã có mặt, không phải trong bộ vest, nhưng cũng không phải áo hoodie. Hắn mặc áo phông cổ tròn và quần jean đen, nhưng bên ngoài là chiếc áo khoác nỉ mỏng, trông như một lập trình viên đang làm việc đêm. Hắn đã kết nối laptop của mình với một trong những máy chủ chính, những dòng code chạy liên tục trên màn hình.
"Chúng ta không được phép kết nối trực tiếp với máy chủ chính," Thanh Chi cảnh báo. "Phòng Server chỉ dùng để lưu trữ."
"Phòng Server là trái tim của dữ liệu. Tôi phải cảm nhận nhịp đập của nó thì A3 mới 'hiểu' được," Thẩm Dực nói mà không quay lại. "Cô muốn tôi điều chỉnh A3 để phù hợp với 98% của cô? Tôi sẽ làm."
Hắn làm việc với một sự tập trung đáng kinh ngạc. Tiếng gõ bàn phím của hắn nhanh, dứt khoát và liên tục, xen lẫn tiếng quạt gió ồn ào. Thanh Chi đứng yên lặng quan sát. Trong môi trường này, Thẩm Dực không còn là kẻ ngạo mạn nữa, mà là một nghệ sĩ đang đắm mình trong tác phẩm.
"Cô vẫn đứng đấy làm gì?" Thẩm Dực hỏi, không ngừng gõ code. "Hãy lấy hồ sơ ra, nói cho tôi biết cô muốn thêm những tiêu chuẩn an toàn nào vào A3. Tốc độ phải nhanh lên, Giám đốc Lâm. Thời gian là Logic lớn nhất của cuộc đời đấy."
Thanh Chi lấy ra tập tài liệu. Cô chỉ ra những tiêu chuẩn mà cô muốn bổ sung: tiêu chuẩn chống rung lắc cấp độ 7, hệ thống dự phòng năng lượng kép cho A3, và giao thức bảo mật dữ liệu cấp cao nhất.
Thẩm Dực lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Hắn không hề tranh cãi về các chi tiết kỹ thuật này. Hắn chỉ đơn giản là lắng nghe và chuyển nó thành mã hóa.
"Thứ cô gọi là 1 tuần dự phòng, tôi đã thêm 7 lớp bảo vệ vào A3 để đề phòng nó. Cô thấy không? Logic của cô đã khiến Cảm Hứng của tôi trở nên hoàn hảo hơn đấy." Thẩm Dực mỉm cười, nụ cười lần này là sự tự hào chân chính.
Họ làm việc liên tục trong ba giờ. Thanh Chi thì tỉ mỉ với từng con số, Thẩm Dực thì linh hoạt với từng dòng code. Sự kết hợp của họ không phải là một cuộc chiến, mà là một sự bổ sung hoàn hảo.
Đến 6 giờ tối, máy chủ phát ra tiếng "ding" nhỏ, báo hiệu quá trình chạy thử đã hoàn tất.
"Xong," Thẩm Dực nói, tắt màn hình. Căn phòng Server bỗng trở nên yên tĩnh hơn, chỉ còn tiếng quạt gió đều đặn.
Cả hai cùng ngồi xuống sàn nhà lạnh lẽo, dựa lưng vào một tủ máy chủ. Mệt mỏi, nhưng thỏa mãn.
"Nó đã hoạt động," Thanh Chi lẩm bẩm. "Mô phỏng hoàn hảo, rủi ro được giảm xuống dưới 2%. Anh đã làm được, Thẩm Dực."
"Chúng ta đã làm được, Lâm Thanh Chi," hắn sửa lại. "Cô là Logic của tôi. Cô là bức tường mà tôi phải vượt qua để trở nên hoàn hảo."
Hắn quay sang nhìn cô, ánh mắt lấp lánh dưới ánh đèn xanh yếu ớt của phòng Server. Thanh Chi cũng nhìn hắn. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy một Thẩm Dực hoàn toàn khác: chuyên tâm, nghiêm túc, và có một chút gì đó mong manh sau lớp vỏ ngạo mạn.
"Anh... không hề tùy tiện khi làm việc," Thanh Chi nói khẽ, gần như là một lời thú nhận.
Thẩm Dực cười buồn. "Tôi tùy tiện với thế giới, nhưng không tùy tiện với những gì tôi muốn đạt được. Và tôi rất nghiêm túc với dự án này." Hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp, giọng trầm hơn. "Giống như tôi rất nghiêm túc khi muốn cô phải nhìn nhận tôi, Giám đốc Lâm."
Lời nói đó lơ lửng trong không gian lạnh lẽo. Thanh Chi cảm thấy một sự rung động kỳ lạ, không liên quan đến logic hay rủi ro.
Đột nhiên, Thẩm Dực nhặt chiếc áo khoác nỉ của mình lên và khoác nhẹ lên vai Thanh Chi.
"Cô nên về đi. Ở đây lạnh lắm. Đừng để Logic của cô bị cảm lạnh."
Thanh Chi ngước nhìn hắn, cảm nhận hơi ấm từ chiếc áo khoác còn vương lại mùi hương cà phê và bạc hà của hắn.
"Cảm ơn." Lần đầu tiên, cô nói lời cảm ơn một cách chân thành.
Thẩm Dực đứng dậy. "Thứ Hai tuần sau, chúng ta sẽ trình bày phương án A3 trước Chủ tịch. Cô làm chủ phần Logic và Quy trình, tôi làm chủ phần Cảm Hứng và Đột phá."
"Nhất trí," Thanh Chi đáp.
Khi Thẩm Dực rời đi, Thanh Chi ngồi thêm vài phút trong phòng Server lạnh lẽo, chiếc áo khoác của hắn vẫn còn trên vai cô. Cô không thể phủ nhận: trong ba giờ làm việc cùng nhau, cô đã cảm thấy gần gũi và ăn ý với hắn hơn bất kỳ đồng nghiệp nào khác.
Cuộc chiến Logic và Cảm Hứng đã kết thúc, nhưng một cuộc chiến khác, phức tạp hơn, có lẽ mới chỉ bắt đầu.