khi nguyên tắc gặp gỡ tùy hứng

Chương 7: Thành Công Đứt Đoạn và Sự Ngừng Ngại của Ngôn Từ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Hai tuần sau, 9 giờ sáng. Phòng họp cấp cao nhất của Tập đoàn Đỉnh Phong tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng điều hòa. Cuộc họp quyết định về phương án A3 không chỉ là việc thông qua một dự án, mà là sự chấp nhận một triết lý làm việc hoàn toàn mới.

Lâm Thanh Chi ngồi ở vị trí trung tâm, bên cạnh là Thẩm Dực. Hôm nay, Thẩm Dực đã làm đúng lời hứa, hắn mặc áo vest lịch sự, nhưng chiếc cà vạt vẫn được nới lỏng một cách tùy tiện. Sự kết hợp giữa vẻ ngoài trang trọng và sự phóng khoáng cố hữu của hắn khiến mọi người không thể rời mắt.

Thanh Chi là người trình bày chính. Cô bắt đầu bằng giọng nói điềm tĩnh, chuyên nghiệp nhưng mang theo sự chắc chắn mới mẻ.

"Kính thưa Chủ tịch và Hội đồng Quản trị. Chúng tôi đã đánh giá lại toàn bộ rủi ro của Giai đoạn I. Mặc dù ban đầu chúng tôi đề xuất 12 tuần cho sự an toàn 98%, nhưng sau khi thẩm định Thuật toán Tự Sinh Thái A3 của Impulse, chúng tôi đề xuất một giải pháp mới."

Cô nhấn mạnh từng từ: "Chúng tôi sẽ áp dụng A3, rút ngắn thời gian thiết kế xuống 4 tuần. Tuy nhiên, theo Logic của Đỉnh Phong, chúng tôi đã tích hợp A3 với 7 lớp bảo vệ rủi ro và 1 tuần đánh giá dự phòng."

Thanh Chi chiếu lên màn hình sơ đồ phân tích rủi ro mới. "Biên độ an toàn kỹ thuật của chúng ta đạt 97.5%. 0.5% rủi ro tăng thêm được đánh đổi lấy 8 tháng đi trước đối thủ và tiết kiệm 20% tổng chi phí xây dựng. Đây là một rủi ro được tính toán, và là sự thay đổi cần thiết để duy trì vị thế dẫn đầu thị trường."

Đến lượt Thẩm Dực. Hắn đứng dậy, không cần đến slide hay số liệu. Hắn bước đến gần màn hình, dùng tay chỉ vào sơ đồ mạng lưới.

"Cô Lâm đã nói về 97.5% an toàn. Tôi sẽ nói về 2.5% còn lại," Thẩm Dực nói, giọng hắn vang vọng và đầy sức thuyết phục. "2.5% đó không phải là sự cố, nó là Khả Năng Thích Nghi. A3 không phải là một công trình cứng nhắc, nó là một thực thể sống. 2.5% biên độ đó cho phép dự án tự học hỏi và tự điều chỉnh theo thời gian thực. Impulse không chỉ bán Logic, chúng tôi bán Tầm Nhìn Vượt Thời Đại."

Sự kết hợp hoàn hảo giữa Logic và Tầm nhìn đã đập tan mọi nghi ngờ của Hội đồng. Họ thấy rõ tiềm năng khổng lồ khi kết hợp sự cẩn trọng của Đỉnh Phong và sự đột phá của Impulse.

Chủ tịch Đỉnh Phong gật đầu: "Rất ấn tượng. Giám đốc Lâm, Giám đốc Thẩm. Các bạn đã dung hòa được Logic và Cảm hứng. Hội đồng Quản trị nhất trí thông qua phương án A3 với các điều kiện ràng buộc của Giám đốc Lâm."

Cuộc họp kết thúc trong tiếng vỗ tay. Lâm Thanh Chi cảm thấy nhẹ nhõm. Sự nghiệp của cô đã được củng cố, nhưng quan trọng hơn, Logic của cô đã được mở rộng.

Sau khi mọi người rời đi, chỉ còn Thanh Chi và Thẩm Dực. Thanh Chi thu dọn tập tài liệu một cách gọn gàng.

Thẩm Dực tiến lại gần cô. "Thấy chưa, Lâm Giám đốc? Logic và Cảm Hứng đã tạo ra thành công." Hắn đưa tay ra, đề nghị bắt tay.

Lần này, Thanh Chi không hề do dự. Cô đặt tay vào tay hắn, cảm nhận sự ấm áp và mạnh mẽ.

"Nó là Logic được bổ sung bằng Cảm Hứng, Giám đốc Thẩm. Anh đã chấp nhận các điều kiện của tôi."

"Và cô đã chấp nhận sự liều lĩnh của tôi. Chúng ta hòa." Thẩm Dực mỉm cười, một nụ cười không còn sự chế giễu mà thay vào đó là sự chân thành và ngưỡng mộ. Hắn giữ tay cô lâu hơn một chút, rồi buông ra.

"Vậy, kế hoạch tiếp theo?" Thanh Chi hỏi, trở lại với sự chuyên nghiệp.

"Kế hoạch tiếp theo là Triển khai. Tức là: Chúng ta sẽ làm việc cùng nhau 24/7 trong 4 tuần tới. Tôi cần một không gian làm việc ngoài văn phòng, nơi Logic và Cảm Hứng có thể 'sống' cùng nhau, không bị gián đoạn."

Thẩm Dực chỉ tay lên. "Tôi đã yêu cầu Chủ tịch sắp xếp. Văn phòng của cô đã được chuyển đến Phòng Project Hub trên tầng 19."

Thanh Chi nhíu mày. "Tầng 19? Tôi không muốn thay đổi văn phòng. Tôi có nguyên tắc làm việc cố định."

"Quy tắc của dự án này là Tốc Độ," Thẩm Dực nhấn mạnh. "Phòng Hub đối diện với căn hộ Penthouse của tôi, nơi tôi sẽ lập trình xuyên đêm. Tôi muốn cô dễ dàng di chuyển khi tôi cần cô kiểm tra code lúc nửa đêm. Cô là Giám đốc Dự án. Cô phải ở gần nơi tôi làm việc."

Hắn nói thêm, giọng nhỏ hơn, mang một chút trêu chọc. "Hơn nữa, tôi cần cô ở gần để tôi có thể gửi đồ ăn vặt cho cô thường xuyên hơn. Tôi đã thấy cô ăn ngon miệng như thế nào ở quán mì vỉa hè hôm trước. Đừng lãng phí thời gian di chuyển, Giám đốc Lâm."

Thanh Chi đỏ mặt. Hắn đang dùng thông tin cá nhân để ép buộc cô, nhưng lại không thể phản bác được lý do công việc của hắn.

"Tôi sẽ cân nhắc," Thanh Chi nói cứng.

"Không cần cân nhắc. Tôi đã nhờ Chủ tịch sắp xếp. Chiều nay cô có thể dọn đồ." Thẩm Dực đột nhiên thay đổi thái độ, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc hơn. "Và chiếc mô tô."

Hắn lấy ra chiếc chìa khóa mô tô đỏ rực từ túi áo vest. "Tôi đã đổi lại ổ khóa xe của cô. Cô có thể lái chiếc Audi của cô. Nhưng chiếc mô tô đó... Tôi đã tặng nó cho cô." Hắn đặt chìa khóa vào tay cô.

"Tặng? Tại sao?" Thanh Chi ngạc nhiên, cảm thấy bàn tay mình nóng lên.

"Để cô có thể tự tạo ra Cảm Hứng cho mình bất cứ lúc nào cô thấy Logic của mình quá tải. Nó là chiếc xe đầu tiên tôi tự tay độ lại. Tôi muốn cô giữ nó. Coi như một món quà từ người đã giúp tôi hoàn thiện A3."

Hắn cúi người, nhìn thẳng vào mắt cô. "Và tôi muốn cô nhớ, Lâm Thanh Chi, rằng sự tùy tiện của tôi không phải lúc nào cũng là tiêu cực."

Hắn đứng thẳng dậy. "Giờ thì, đồng nghiệp. Bắt tay vào làm việc đi. Chúng ta có 4 tuần để thay đổi thế giới."

Thanh Chi nhìn chiếc chìa khóa trên tay. Lần đầu tiên, cô không có một lời đáp trả logic nào. Cô cảm thấy một sự rung động không phải của logic hay rủi ro, mà là của sự quan tâm cá nhân.

Buổi chiều, Thanh Chi đến tầng 19. Phòng Project Hub là một sự hỗn loạn được kiểm soát. Không gian mở rộng lớn, đầy ánh sáng, nhưng đầy rẫy máy móc, dây cáp, mô hình 3D và... đồ ăn vặt. Đội ngũ Impulse đã chiếm lĩnh khu vực.

Bàn làm việc của Thanh Chi đã được đặt ở góc yên tĩnh nhất, với một tấm chắn kính mỏng. Nó là một ốc đảo Logic giữa đại dương Cảm Hứng.

Thẩm Dực đang đứng trước một bảng kính lớn, vẽ sơ đồ mạng lưới phức tạp. Hắn quay lại, thấy cô.

"Chào mừng đến với Trạm Kiểm Soát Cảm Hứng. Cô thấy không, nó sống động hơn Logic của cô nhiều."

"Nó hỗn loạn," Thanh Chi lạnh lùng đáp, nhưng không còn sự gay gắt trong giọng nói.

"Hỗn loạn là khởi nguồn của mọi sáng tạo." Thẩm Dực không tranh cãi. Hắn chỉ vào chiếc chìa khóa trên bàn cô. "Tốt. Giờ thì, Giám đốc Lâm. Bắt đầu đi. Module kiểm tra Flow Control (Kiểm soát Luồng) đang chờ Logic của cô khống chế sự bùng nổ của A3."

Lâm Thanh Chi ngồi xuống bàn làm việc mới của mình. Cô cắm laptop, mở hồ sơ. Cô đang ở trung tâm của sự hỗn loạn, nhưng lại cảm thấy một sự kích thích mới mẻ. Sự hợp tác bất đắc dĩ này đã chính thức bắt đầu, và cô biết, nó sẽ thay đổi cuộc đời cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×