Buổi sáng, Minh rời nhà sớm. Vẫn như mọi ngày, anh tranh thủ hôn nhẹ lên má con gái trước khi ra cửa, nhưng chỉ kịp nhìn Lan thoáng qua rồi quay đi. Ánh mắt cô có gì đó buồn bã, nhưng Minh không dừng lại. Anh sợ nếu dừng lại, mình sẽ thấy tội lỗi nhiều hơn.
Ngoài phố, dòng xe cuồn cuộn. Minh lái xe hòa vào nhịp hối hả ấy, trong đầu đầy những con số, dự án, hợp đồng. Công ty đang trong giai đoạn khó khăn, ban giám đốc yêu cầu cắt giảm chi phí nhưng vẫn phải đạt chỉ tiêu doanh thu. Là trưởng phòng, Minh gánh trên vai cả đội ngũ nhân viên. Áp lực không chỉ đến từ sếp, mà còn từ cấp dưới đang chờ anh dẫn dắt.
Có những đêm, Minh về nhà khi Lan và con đã ngủ. Anh ngồi một mình trong phòng khách, mở laptop tiếp tục làm việc. Ly cà phê nguội ngắt bên cạnh, màn hình sáng hắt lên khuôn mặt hốc hác. Anh biết Lan buồn vì sự vắng mặt của mình, nhưng anh chẳng còn cách nào khác. Với Minh, công việc không chỉ là sự nghiệp, mà còn là trách nhiệm: tiền nhà, tiền học của con, thuốc men cho bố mẹ già. Tất cả đều cần đến những con số khô khan mà anh phải kiếm được.
Đồng nghiệp nhiều lần nói: “Ông sướng thật, vợ đẹp con ngoan, gia đình hạnh phúc.” Minh chỉ cười. Họ đâu biết, bên trong anh là những đêm trằn trọc, lo sợ thất bại. Chỉ cần một dự án đổ bể, một hợp đồng không thành, gia đình nhỏ của anh có thể chao đảo. Anh sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Lan, sợ nghe những câu trách móc từ bố mẹ, sợ con gái phải thiếu thốn.
Chiều hôm đó, trong một cuộc họp căng thẳng, sếp đập bàn, giọng gằn từng chữ:
“Minh, tôi cần kết quả, không cần lời giải thích.”
Minh siết chặt bàn tay dưới gầm bàn, nuốt xuống cơn tức nghẹn. Anh biết sếp nói đúng, nhưng áp lực ấy như tảng đá đang nghiền nát ngực anh. Khi tan họp, đồng nghiệp rủ đi uống bia, Minh lắc đầu. Anh chỉ muốn về nhà, nhưng lại ngần ngại. Về nhà đồng nghĩa phải đối diện với Lan, với những câu hỏi, với sự im lặng nặng nề.
Điện thoại rung lên – tin nhắn từ đồng nghiệp nữ mới chuyển về phòng. Cô ta hỏi anh về tài liệu dự án, kèm theo một câu bâng quơ: “Anh có vẻ mệt, nhớ giữ sức khỏe nhé.” Minh khẽ cười. Chỉ là một câu xã giao, nhưng sao lại khiến anh thấy nhẹ nhõm hơn cả trăm lời an ủi khác. Anh không dám kể với Lan, vì biết cô sẽ không hiểu, hoặc tệ hơn, sẽ nghi ngờ.
Tối, Minh về muộn. Lan ngồi trên sofa, nhìn anh bằng ánh mắt khó đoán. Anh chỉ kịp nói:
“Anh họp trễ.”
Lan gật đầu, không hỏi thêm. Sự im lặng ấy còn khiến Minh khó chịu hơn cả trách móc. Anh muốn giải thích nhiều, muốn kể hết những áp lực, nhưng rồi lại thôi. Nói ra cũng chẳng giải quyết được gì, mà chỉ khiến không khí thêm nặng nề.
Đêm xuống, Minh nằm trên giường, nhìn trần nhà. Bên cạnh, Lan đã quay lưng lại. Khoảng cách vài chục phân trên tấm nệm bỗng dài như một hố sâu. Anh muốn đưa tay chạm vào vai cô, nhưng ngần ngại. Có quá nhiều thứ chen giữa họ: mệt mỏi, trách nhiệm, và cả niềm tin đang mờ dần.
Trước khi nhắm mắt, Minh tự hỏi: Nếu một ngày mình sụp đổ, ai sẽ là người nâng mình dậy?