Hoàng trở về nhà sau chuyến công tác với một tâm trạng vừa nhẹ nhõm vừa có chút lo âu. Anh mong rằng hai ngày xa nhau sẽ giúp cơn giận của Linh nguôi ngoai. Điều khiến anh bất ngờ là thái độ của cô. Linh không còn giữ vẻ mặt lạnh lùng, xa cách. Cô đón anh ở cửa với một nụ cười nhẹ nhàng, giúp anh cất cặp, lấy nước cho anh uống, và hỏi han về chuyến đi.
Cô đã trở lại thành một người vợ dịu dàng, chu đáo như trước đây. Sự thay đổi này khiến Hoàng thở phào nhẹ nhõm. Anh nghĩ rằng vợ mình cuối cùng cũng đã "suy nghĩ thông suốt" và nhận ra cô đã phản ứng thái quá. Anh không hề biết rằng, đằng sau vẻ mặt bình thản đó là một sự quan sát sắc bén và một kế hoạch đang được âm thầm thực thi. Linh đã không còn là diễn viên bị động trong vở kịch này nữa; cô đang học cách trở thành một khán giả thông minh.
Trong bữa cơm tối, sau khi nghe Hoàng kể về công việc ở Vũng Tàu, Linh khéo léo lái câu chuyện theo hướng cô muốn, với một giọng điệu tự nhiên như không.
"À anh này," cô nói trong lúc gắp thức ăn cho chồng, "mấy hôm anh đi vắng, em lướt Facebook thấy bé Tú Anh đăng status bị ốm. Trông tội nghiệp quá. Giờ con bé đỡ chưa anh?"
Câu hỏi đầy vẻ quan tâm của vợ khiến Hoàng hoàn toàn buông bỏ sự phòng bị. Anh vui vẻ đáp lại: "À, con bé đỡ rồi em. Hôm đó nó sốt nhẹ thôi, chắc do thay đổi thời tiết. Anh cũng có nhắn tin hỏi thăm. Nó cảm ơn rối rít. Em thấy không, nó lễ phép mà, đâu có gì đâu." Anh cảm thấy tự hào vì vợ mình cuối cùng cũng có chung cái nhìn "thông cảm" với anh về cô thực tập sinh đáng thương.
Linh mỉm cười, trong lòng ghi nhận "thông tin" đầu tiên. Cô tiếp tục một cách tự nhiên: "Công nhận con bé cũng nghị lực thật. Thấy nó hay đăng bài cảm ơn 'anh trai tốt bụng' nào đó chỉ dạy tận tình lắm. Chắc là sếp trực tiếp của nó rồi." Cô nói với một nụ cười trêu chọc.
Hoàng nghe vậy thì tinh thần càng phấn chấn, không ngần ngại kể công: "Là anh chứ ai," anh nói với vẻ đầy hãnh diện. "Con bé cũng sáng dạ, chỉ một lần là hiểu. Anh đang giao cho nó phụ trách một phần nhỏ trong dự án mới. Phải cho nó cơ hội cọ xát thực tế mới tiến bộ được chứ."
Anh tiếp tục câu chuyện, kể về những chuyện ở công ty một cách hào hứng. "Mà dạo này nó cũng đỡ hậu đậu hơn nhiều rồi. Vui tính lắm. Hôm trước nó còn bày trò pha cà phê muối cho cả phòng uống, bảo là 'trend' gì đó của giới trẻ. Uống vào ai cũng nhăn mặt vì vị lạ hoắc, đúng là trò con nít." Hoàng kể lại câu chuyện như một giai thoại hài hước, một kỷ niệm vui về sự ngây ngô, đáng yêu của cô em gái đồng nghiệp.
Linh vẫn mỉm cười lắng nghe, gật gù theo từng lời chồng nói. Nhưng bên trong, bộ não của cô đang hoạt động hết công suất. Cà phê muối? Cô nhớ rất rõ. Vài ngày trước, cô đã thấy một bài đăng trên Facebook của Tú Anh. Đó là một tấm ảnh được chụp rất nghệ thuật, một ly cà phê muối đặt cạnh một cuốn sách đang mở. Dòng trạng thái đi kèm không hề có chút gì là "trò con nít", mà lại vô cùng sâu sắc: "Đôi khi phải nếm vị mặn của nước mắt, mới biết trân trọng vị ngọt của yêu thương."
Một sự mâu thuẫn rõ ràng! Đây chính là điều mẹ chồng cô đã nói. Tú Anh đang thể hiện hai bộ mặt hoàn toàn khác nhau. Với Hoàng và các đồng nghiệp, cô ta diễn vai một cô em gái ngây ngô, có chút kỳ quặc, đáng yêu. Nhưng trên mạng xã hội, cô ta lại xây dựng hình ảnh một người phụ nữ có chiều sâu, trưởng thành và đầy tâm sự. Cô ta đang "gọt" tính cách của mình cho vừa vặn với từng đối tượng.
Phát hiện này khiến Linh vừa tức giận lại vừa có chút đắc ý. Cô đã tự mình tìm ra được bằng chứng đầu tiên.
Đêm đó, sau khi chắc chắn Hoàng đã ngủ say, Linh rón rén ngồi dậy, cầm điện thoại và nhắn tin vào nhóm "Phòng Chống Trà Xanh". Linh: "Mẹ ơi, con phát hiện ra một chuyện. Anh Hoàng kể hôm trước Tú Anh pha cà phê muối cho cả phòng uống như một 'trò đùa con nít'. Nhưng con nhớ rõ trên Facebook, cô ta đăng ảnh ly cà phê đó với một dòng caption triết lý rất sâu sắc. Rõ ràng là cô ta đang thể hiện hai bộ mặt khác nhau."
Bà Mai, có lẽ vẫn còn thức xem phim, trả lời gần như ngay lập tức. Bà Mai: "Xuất sắc! Con gái mẹ bắt đầu tinh tường rồi đó. Thấy chưa? Đây chính là bằng chứng rõ nhất về sự giả tạo của nó. Nó không đơn giản chút nào." Linh: "Con phải làm gì tiếp theo đây mẹ?" Bà Mai: "Con đã làm rất tốt vai trò quan sát. Giờ thì đến lượt mẹ ra tay. Cuối tuần này mẹ qua nhà hai đứa chơi, cứ nói là mẹ nhớ cháu dâu tương lai. Mẹ con mình sẽ bắt đầu 'vở kịch' đầu tiên. Cứ chuẩn bị tinh thần đi nhé."
Linh đọc tin nhắn của mẹ, một cảm giác hồi hộp đầy mong đợi chạy dọc cơ thể. Giai đoạn thu thập thông tin đã có kết quả. Giờ là lúc chuyển sang phản công. Cô không còn sợ hãi nữa. Ngược lại, cô đang rất mong chờ đến cuối tuần, mong chờ màn kịch do chính mẹ chồng cô làm đạo diễn.