Khi Nóc Nhà Hợp Lực

Chương 12: "Vô Tình" Gặp Mặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Sáu, khi Linh đang cùng bọn trẻ trong lớp chơi trò xếp hình, điện thoại của cô rung lên. Là số của mẹ chồng. Cô khẽ ra hiệu cho cô giáo phụ trách rồi đi ra một góc để nghe máy.

"Linh à, mẹ đây," giọng bà Mai ở đầu dây bên kia rất vui vẻ. "Hôm nay mẹ có hẹn đi khám sức khỏe định kỳ ở cái phòng khám gần công ty thằng Hoàng. Mẹ định bụng nấu ít chè hạt sen táo đỏ, lát nữa khám xong tiện đường mang qua cho nó ăn trưa cho mát. Con thấy có được không?"

Linh lập tức hiểu ra. Đây không phải là một cuộc gọi thông báo bình thường. Đây là tín hiệu bắt đầu "chiến dịch". Một cảm giác hồi hộp xen lẫn phấn khích chạy dọc sống lưng cô.

"Dạ tốt quá mẹ ạ! Anh Hoàng thích chè mẹ nấu nhất đó. Mẹ cứ mang qua cho anh ấy vui."

"Được rồi," bà Mai nói, giọng vẫn giữ vẻ tự nhiên. "Vậy tối nay về, thằng Hoàng có kể lại thì con cứ giả vờ ngạc nhiên nhé. Cứ để mẹ lo liệu mọi chuyện."

"Dạ, con biết rồi ạ." Linh cúp máy, trong lòng không khỏi thán phục sự chủ động và cao tay của mẹ chồng. Bà không chọn đến nhà vào cuối tuần như đã nói, mà chọn một cuộc "đột kích" bất ngờ ngay tại "cứ điểm" của đối phương. Như vậy mới có thể quan sát được thái độ tự nhiên nhất của cả Tú Anh và Hoàng.

Buổi trưa hôm đó, văn phòng kiến trúc của Hoàng đang trong giờ nghỉ. Một vài người đã đi ăn, số còn lại thì đang ăn cơm hộp hoặc tranh thủ chợp mắt ngay tại bàn làm việc. Hoàng cũng vừa mới mở hộp cơm vợ chuẩn bị cho thì một bóng người quen thuộc, sang trọng xuất hiện ở cửa.

Là bà Mai. Bà không ăn mặc như một người nội trợ bình thường. Bà mặc một chiếc áo dài cách tân màu xanh đậm, tay xách một chiếc túi giữ nhiệt trông rất lịch sự. Mái tóc bà được búi gọn gàng, và phong thái thì khoan thai, điềm đạm, thu hút vài ánh nhìn tò mò trong văn phòng.

Hoàng ngạc nhiên đến nỗi suýt đánh rơi đôi đũa. "Mẹ! Sao mẹ lại đến đây?"

Bà Mai mỉm cười hiền hậu, tiến lại gần bàn làm việc của con trai. "Mẹ có hẹn khám sức khỏe ở phòng khám gần đây. Khám xong sớm nên mẹ tiện đường mang cho con ít chè hạt sen táo đỏ mẹ mới nấu sáng nay. Ăn cho mát rồi làm việc cho tỉnh táo." Bà nói rất tự nhiên, như thể đây là một việc hết sức bình thường.

Đúng như bà dự đoán, sự xuất hiện của bà đã thu hút sự chú ý của một người. Từ bàn làm việc ở góc phòng, Tú Anh đã quan sát từ lúc bà bước vào. Thấy Hoàng đang vui vẻ nói chuyện với một người phụ nữ lớn tuổi sang trọng, cô ta lập tức hiểu đây là cơ hội vàng để "ghi điểm". Cô ta vội vàng đứng dậy, bước tới với một vẻ mặt tươi tắn và lễ phép.

"Dạ, cháu chào bác ạ. Cháu là Tú Anh, thực tập sinh mới ở công ty ạ."

Bà Mai từ từ quay người lại. Đây là lần đầu tiên bà đối mặt trực tiếp với "đối thủ" của con dâu. Bà nhìn Tú Anh một lượt từ đầu đến chân, một cái nhìn sắc sảo, thấu đáo. Cô bé này mặc một chiếc sơ mi trắng đơn giản nhưng vừa vặn, chân váy dài qua gối, trang điểm theo phong cách "trong veo như không", trông rất đúng chuẩn một cô sinh viên ngoan hiền, chăm chỉ.

Hoàng thấy vậy thì tự hào ra mặt, vội vàng giới thiệu. "Mẹ, đây là Tú Anh mà con hay kể với mẹ và Linh đó. Con bé ngoan mà chăm chỉ lắm."

"À, ra là cháu," bà Mai gật đầu, nở một nụ cười xã giao. "Bác có nghe thằng Hoàng nhà bác nhắc đến. Trông cháu xinh xắn, sáng sủa quá nhỉ."

Tú Anh cười e thẹn. "Dạ, cháu cảm ơn bác. Bác mới là người trông vừa phúc hậu lại vừa sang trọng ạ."

Bà Mai không để tâm đến lời khen nịnh, bà tiếp tục, giọng vẫn đầy vẻ quan tâm. "Nghe nói cháu ở quê vào đây một mình, chắc vất vả lắm phải không? Bố mẹ ở nhà chắc cũng lo cho cháu nhiều."

Câu hỏi này nghe qua thì như lời hỏi han, nhưng thực chất là một đòn tâm lý, nhắc nhở Tú Anh về gia đình và thân phận của mình. Tú Anh hơi khựng lại một chút, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại vẻ đáng thương. "Dạ, cũng hơi vất vả một chút ạ, nhưng được làm việc ở đây, được mọi người giúp đỡ, đặc biệt là anh Hoàng, nên cháu cũng thấy đỡ tủi thân nhiều rồi ạ."

Bà Mai gật đầu, rồi tung ra đòn quyết định, một câu nói bọc đường nhưng lõi thì bằng thép.

"Thằng Hoàng nhà bác nó tính tình tốt bụng, hay lo cho người khác. Ở công ty có gì khó khăn, cháu cứ nhờ nó giúp đỡ. Nhưng mà," bà ngưng lại một nhịp, nhìn thẳng vào mắt Tú Anh, nụ cười vẫn không tắt, "cũng đừng phiền nó quá vào buổi tối nhé, để nó còn có thời gian nghỉ ngơi với vợ nó nữa. Con dâu bác dạo này cứ than phiền là chồng nó bận rộn quá, ít có thời gian cho gia đình."

Câu nói của bà Mai khiến không khí xung quanh như đặc lại. Hoàng, với sự vô tư của mình, không hề nhận ra ẩn ý sâu xa. Anh chỉ nghĩ mẹ mình đang nói đùa một cách tế nhị. Nhưng Tú Anh thì khác. Nụ cười trên môi cô ta hơi cứng lại. Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cô ta hiểu ngay lập tức. Đây không phải là một lời dặn dò, đây là một lời cảnh cáo.

"Dạ... dạ, cháu biết rồi ạ. Cháu cảm ơn bác đã nhắc nhở." Tú Anh lí nhí đáp, cúi đầu để che đi ánh mắt đã không còn vẻ ngây thơ như trước.

Bà Mai mỉm cười hài lòng. "Thôi mẹ về đây. Hai đứa ở lại làm việc nhé."

Bà xoay người rời đi, khoan thai và đĩnh đạc như lúc đến, để lại Hoàng đang vui vẻ mở hộp chè và một cô thực tập sinh đang đứng chết trân với những suy tính phức tạp trong đầu. Trận đầu ra quân, "nóc nhà tối cao" đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.