Khi Nóc Nhà Hợp Lực

Chương 15: Lời Mời Đến Nhà


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi "họp tác chiến" tại nhà bà Mai, Linh trở về với một kế hoạch táo bạo trong đầu. Cô cảm thấy một sự hồi hộp chưa từng có. Không còn là những màn do thám âm thầm hay những cuộc đấu trí qua mạng xã hội, lần này, họ sẽ trực tiếp đối mặt với đối thủ ngay trên "sân nhà" của mình.

Sáng thứ Bảy, khi hai vợ chồng đang cùng nhau ăn sáng, bà Mai thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch. Bà gọi điện cho Hoàng. Theo đúng kịch bản, Linh vờ như không biết gì, nhưng ở đầu dây bên này, cô đang ngồi ngay cạnh chồng và nghe rõ từng lời của mẹ qua loa ngoài.

"Hoàng à, mẹ đây," giọng bà Mai ở đầu dây bên kia vô cùng ấm áp và chân thành. "Mấy hôm nay mẹ cứ suy nghĩ mãi về chuyện con bé Tú Anh mà con kể. Con bé nó biết điều và hiểu chuyện quá, làm mẹ thấy áy náy vì hôm trước đã hơi nghiêm khắc với nó."

Hoàng nghe vậy thì sáng mắt lên, vội nói: "Dạ đâu có đâu mẹ, mẹ cũng chỉ là lo cho con thôi mà."

"Không," bà Mai ngắt lời. "Người ta đã có lòng tốt và sự tôn trọng như vậy, mình không thể hẹp hòi được. Mẹ đã bàn với vợ con rồi. Con bé nó tử tế với gia đình mình như vậy, mình cũng phải có lòng đáp lại. Hay là cuối tuần sau, thứ Bảy đi, con mời bé Tú Anh qua nhà mình ăn bữa cơm gia đình. Vừa là để mẹ con mình chính thức cảm ơn nó, vừa là để con bé ở xa nhà đỡ tủi thân, có chút không khí gia đình cho vui."

Hoàng gần như không tin vào tai mình. Anh vui mừng đến nỗi nói không nên lời. Đây là điều anh mong mỏi nhất: vợ và mẹ cuối cùng cũng đã thấu hiểu và công nhận "cô em gái" của anh. Mọi mâu thuẫn trước đây dường như được xóa sạch bởi lời đề nghị bất ngờ này.

"Thật hả mẹ? Hay quá! Con biết ngay là mẹ và Linh sẽ hiểu mà. Con bé mà nghe được tin này chắc nó vui lắm. Dạ dạ, để con nói với nó liền. Con cảm ơn mẹ nhiều!"

Cúp máy, Hoàng quay sang ôm chầm lấy Linh, vẻ mặt rạng rỡ. "Em thấy chưa, mẹ tuyệt vời không? Anh biết ngay là em và mẹ chỉ là chưa hiểu hết về con bé thôi. Giờ thì tốt rồi."

Linh chỉ mỉm cười, một nụ cười mà Hoàng nghĩ là sự đồng thuận hạnh phúc, nhưng thực chất lại là nụ cười của một người đang chờ xem một vở kịch hay.

Không chút chậm trễ, Hoàng nhắn tin ngay cho Tú Anh, lời lẽ đầy sự phấn khởi. Hoàng: "Tú Anh ơi, anh có tin vui này! Mẹ và vợ anh sau khi nghe chuyện em nhắn tin xin lỗi thì cảm động và quý em lắm. Mẹ anh vừa gọi điện, ngỏ ý mời em cuối tuần sau qua nhà anh ăn một bữa cơm gia đình thân mật để cảm ơn em. Em thấy sao?"

Ở đầu dây bên kia, Tú Anh đọc được tin nhắn, một nụ cười đắc thắng không thể che giấu nở trên môi. Thành công rồi! Đòn "lấy lòng phụ huynh" của cô ta đã thành công mỹ mãn. Lời cảnh cáo của bà mẹ chồng giờ đây đã biến thành một lời mời trang trọng. Cô ta đã chính thức được công nhận, được mời bước chân vào lãnh địa riêng tư nhất của họ. Đây là một chiến thắng vang dội, là một bước tiến cực lớn trong kế hoạch của cô ta.

Tuy nhiên, câu trả lời của cô ta lại vô cùng khiêm tốn và đầy vẻ e dè. Tú Anh: "Thật ạ anh? Em... em không dám đâu. Em sợ làm phiền bác và chị lắm. Em chỉ là phận dưới, sao dám nhận lời mời trân trọng như vậy ạ." Hoàng: "Đừng nói vậy. Đây là tấm lòng của mẹ và vợ anh mà. Em mà từ chối là mọi người buồn đó." Tú Anh: "Dạ... vậy thì... anh cho em gửi lời cảm ơn bác và chị nhiều nhé. Em thật sự không biết nói gì hơn. Em vui và xúc động lắm ạ. Được bác gái quý mến là niềm vinh hạnh của em."

Hoảng hển hển kể lại sự "khiêm tốn" và "biết điều" của Tú Anh cho Linh nghe. Linh chỉ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Diễn sâu thật!".

Sau đó, trong nhóm chat "Phòng Chống Trà Xanh", cuộc trao đổi diễn ra nhanh chóng. Linh: "Cá đã cắn câu rồi mẹ ạ. Cô ta đồng ý rồi. Còn diễn một màn khiêm tốn, từ chối lấy lệ nữa chứ." Bà Mai: "Tốt. Cứ để cho nó đắc ý. Nó càng tự tin rằng nó đã thắng, nó sẽ càng dễ để lộ sơ hở trong bữa ăn hôm đó. Giờ là lúc hai mẹ con mình chuẩn bị 'sân khấu' cho thật kỹ."

Bà Mai bắt đầu vạch ra kế hoạch chi tiết cho "bữa tối định mệnh". Bà Mai: "Về thực đơn, con cứ nấu những món gia đình bình thường nhưng phải thật tươm tất, thể hiện sự ấm cúng. Quan trọng không phải món ăn, mà là không khí." Bà Mai: "Mẹ sẽ mang cuốn album ảnh cũ của gia đình qua. Cứ để sẵn trên bàn phòng khách. Trong bữa ăn, mình sẽ 'vô tình' lôi ra xem, kể lại những kỷ niệm từ lúc thằng Hoàng còn bé tí, rồi lúc hai đứa mới yêu nhau, lúc cưới. Phải cho nó thấy, gia đình này có một nền tảng, một quá khứ vững chắc mà người ngoài không thể nào hiểu và xen vào được." Bà Mai: "Và cuối cùng, con gái yêu của mẹ, nhớ sạc cho thật đầy pin điện thoại nhé. Mẹ có linh cảm 'máy ghi âm' của con sẽ có dịp được phát huy tác dụng. Cứ chuẩn bị sẵn sàng, nhưng chỉ hành động khi có tín hiệu của mẹ."

Linh đọc từng dòng tin nhắn, một sự quyết tâm và một chút lo lắng đan xen trong lòng. Mọi thứ đã được sắp đặt. Tất cả các diễn viên đều đã sẵn sàng vào vai. Cô nhìn quanh căn hộ của mình, nơi từng là một tổ ấm bình yên, giờ đây sắp trở thành sân khấu cho một vở kịch quan trọng nhất trong cuộc hôn nhân của cô. Đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.