Khi Nóc Nhà Hợp Lực

Chương 16: Bữa Tối Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần lễ trôi qua trong một sự bình yên giả tạo đến hoàn hảo. Hoàng, sau khi nhận được sự "thông cảm" từ vợ và mẹ, trở nên vui vẻ và yêu đời hơn hẳn. Anh cho rằng mọi khúc mắc trong gia đình đã được giải quyết. Anh huýt sáo khi cạo râu, chủ động ôm hôn vợ nhiều hơn, và thỉnh thoảng lại kể về sự tiến bộ của "cô em gái" Tú Anh ở công ty với một niềm tự hào không giấu giếm. Anh hoàn toàn tin rằng gia đình mình sắp có thêm một mối quan hệ thân thiết.

Tại công ty, Tú Anh cũng diễn rất tròn vai. Sau khi được "bật đèn xanh" bằng lời mời của bà Mai, cô ta tỏ ra tự tin hơn nhưng vẫn giữ một vẻ chừng mực đáng khen. Cô đối xử với Hoàng vẫn đầy sự tôn trọng của một cấp dưới, nhưng trong ánh mắt đã có thêm sự thân tình của một "người nhà tương lai". Cô không còn nhắn tin cho Hoàng vào buổi tối nữa. Thay vào đó, cô thể hiện sự quan tâm một cách công khai, ví dụ như mang một ít đặc sản quê nhà lên mời cả phòng, nhưng luôn dành cho Hoàng phần ngon nhất với lý do "để cảm ơn anh đã chỉ bảo".

Chỉ có Linh là người duy nhất hiểu rõ sự bình yên này chỉ là khoảng lặng trước một cơn bão lớn. Bề ngoài, cô là một người vợ hiền, vui vẻ thảo luận thực đơn cho bữa tiệc cuối tuần với chồng. Nhưng bên trong, cô là một người lính đang trong trạng thái chờ lệnh, mỗi ngày đều trao đổi với "bộ chỉ huy" qua nhóm chat bí mật, ôn lại kế hoạch và chuẩn bị tinh thần.

Thứ Bảy cuối cùng cũng đến.

Buổi chiều, bà Mai đã có mặt ở nhà Linh từ sớm. Bà không đến với tư cách một người khách, mà là một vị "tổng đạo diễn" đang đi kiểm tra sân khấu lần cuối. Bà mang theo một hộp bánh ngọt làm quà và "đạo cụ" quan trọng nhất: hai cuốn album ảnh gia đình dày cộp.

"Album cứ để đây, trên bàn trà phòng khách," bà chỉ đạo. "Lát nữa ăn xong ra đây uống nước, nói chuyện là vừa tầm mắt. Phải để cho nó thấy rõ."

Bà quay sang dặn dò Linh, người đang đeo tạp dề trong bếp. "Nhớ nhé con, hôm nay con là chủ nhà. Cứ thật tự nhiên, hiếu khách, coi nó như một người em gái của chồng con thật sự. Con càng tự nhiên, nó sẽ càng mất cảnh giác và dễ để lộ bản chất thật hơn."

"Dạ, con nhớ rồi ạ," Linh đáp, tim đập hơi nhanh.

"Điện thoại của con đâu?" bà Mai hỏi tiếp. "Đã sạc đầy pin chưa? Bật sẵn chế độ ghi âm đi. Cứ để trong túi tạp dề của con. Đừng manh động. Khi nào cần, mẹ sẽ ra hiệu."

Đúng lúc đó, Hoàng đi làm về. Thấy mẹ và vợ đang vui vẻ cùng nhau trong bếp, anh cảm thấy một niềm hạnh phúc viên mãn. "Tuyệt vời! Nhà mình lâu lắm rồi mới có không khí ấm cúng như thế này. Có mẹ và em ở đây, đúng là không còn gì bằng."

Anh không hề biết rằng, sự ấm cúng mà anh đang cảm nhận chỉ là một phần của một vở kịch được dàn dựng công phu.

Bảy giờ tối. Chuông cửa reo lên.

Trái tim Linh thắt lại một nhịp. Cô hít một hơi thật sâu, ra hiệu cho mẹ chồng rồi bước ra mở cửa.

Đứng bên ngoài là Tú Anh. Cô ta đã chuẩn bị rất kỹ cho buổi ra mắt này. Cô mặc một chiếc váy liền thân màu xanh pastel trang nhã, không quá hở hang nhưng vẫn tôn lên được vóc dáng mảnh mai. Mái tóc được uốn xoăn nhẹ nhàng, và gương mặt trang điểm tự nhiên, trong veo, toát lên vẻ thanh thuần, thánh thiện.

Trên tay cô ta là một giỏ quà được gói cẩn thận. "Dạ, cháu chào bác, chào chị Linh ạ," cô ta cất giọng ngọt ngào. "Lần đầu đến nhà chơi, cháu có chút quà mọn gửi bác và chị, mong gia đình mình nhận cho cháu vui ạ."

Bà Mai và Linh bước ra, cả hai đều nở những nụ cười hiếu khách. "Ôi, cháu đến rồi à, vào nhà đi con," bà Mai nói, giọng thân mật. "Khách sáo quá, đến chơi là quý rồi còn quà cáp làm gì cho tốn kém."

Tú Anh bước vào, trao giỏ quà cho Linh. Bên trong là một hộp trà ô long thượng hạng và một chậu hoa lan hồ điệp nhỏ xinh. Một món quà không quá đắt tiền nhưng thể hiện rõ sự tinh tế và tìm hiểu kỹ lưỡng.

Hoàng vui vẻ giới thiệu: "Em vào ngồi đi Tú Anh, cứ tự nhiên như ở nhà nhé."

Tú Anh lễ phép gật đầu, ngồi xuống ghế sofa, dáng vẻ có chút rụt rè của một người khách lần đầu đến nhà. Cô ta đưa mắt nhìn quanh căn hộ, một cái nhìn rất nhanh nhưng đủ để bao quát mọi thứ.

Linh, bà Mai và Tú Anh. Ba người phụ nữ ngồi trong phòng khách, mỉm cười với nhau. Một nụ cười của sự chào đón nồng hậu. Một nụ cười của sự cảm kích và biết ơn. Một nụ cười của một con cáo đang tự tin rằng mình đã vào được chuồng gà.

Và một nụ cười của hai người thợ săn đang nhìn con mồi đã tự bước vào bẫy.

Vở kịch chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.