Khi Nóc Nhà Hợp Lực

Chương 17: Màn Kịch Trong Bữa Ăn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bữa tối được dọn lên, thịnh soạn và ấm cúng. Mùi thơm của gà luộc lá chanh, canh măng hầm sườn và nem rán nóng hổi lan tỏa khắp căn phòng, tạo nên một không khí gia đình không thể trọn vẹn hơn. Hoàng, với tâm trạng vui vẻ, hồ hởi giới thiệu từng món ăn cho Tú Anh.

Tú Anh không phụ lòng mong đợi, cô ta diễn vai một vị khách hoàn hảo. Đôi mắt cô ta sáng lên một cách chân thật trước bàn ăn. "Ôi, chị Linh khéo tay quá đi ạ! Món nào trông cũng ngon và đẹp mắt hết. Anh Hoàng đúng là người có phúc nhất trên đời." Cô ta nói, giọng ngọt ngào như rót mật vào tai.

Suốt bữa ăn, Tú Anh tỏ ra cực kỳ tinh tế. Cô chủ động gắp thức ăn cho bà Mai, luôn miệng khen ngợi tài nấu nướng của Linh, và chăm chú lắng nghe mọi câu chuyện của Hoàng. Cô ta khéo léo hướng những lời khen về phía Hoàng, nhưng luôn bọc chúng trong một vỏ bọc chuyên nghiệp.

"Ở công ty anh Hoàng nghiêm khắc và cầu toàn lắm ạ," cô nói với bà Mai và Linh. "Nhưng cũng chính nhờ vậy mà chúng cháu mới học hỏi và tiến bộ nhanh được. Anh ấy đúng là một người sếp, một người anh đi trước tuyệt vời."

Hoàng nghe những lời đó thì lòng đầy hãnh diện. Anh thấy thật mãn nguyện khi "em gái" của mình lại hiểu chuyện và được lòng cả mẹ và vợ như vậy. Anh không hề nhận ra, mỗi lời khen của Tú Anh đều là một mũi tên được tính toán kỹ lưỡng, vừa nâng cao bản thân cô ta, vừa khẳng định mối quan hệ "trong sáng" của họ.

Sau những màn xã giao ban đầu, bà Mai, vị "tổng đạo diễn", bắt đầu khéo léo điều khiển vở kịch. Bà nhấp một ngụm canh, rồi nhìn Hoàng bằng ánh mắt đầy hoài niệm.

"Nhìn cả nhà mình quây quần vui vẻ thế này, mẹ lại nhớ hồi thằng Hoàng còn bé. Hồi đó nó nhát lắm," bà cười, kể lại. "Có lần ba nó bắt cho con cào cào, nó sợ quá khóc thét lên rồi trốn tịt vào lòng mẹ, cả buổi không dám ra."

Hoàng hơi đỏ mặt vì bị mẹ "kể xấu", anh gãi đầu cười ngượng nghịu. "Mẹ, chuyện xưa quá rồi mà mẹ còn nhắc lại."

Linh nghe vậy cũng bật cười, tự nhiên tiếp lời. "Con nghe anh ấy kể hồi nhỏ anh ấy hiền khô à, đi học bị bạn giành cục tẩy cũng chỉ biết đứng khóc thôi. Không ngờ lớn lên lại làm sếp của người ta được đó chứ."

Những câu chuyện về một quá khứ mà chỉ có họ biết tuôn ra một cách tự nhiên. Họ kể về chuyến đi chơi xa đầu tiên của cả gia đình, về lần Hoàng tập đi xe đạp bị ngã trầy cả đầu gối. Mỗi câu chuyện là một viên gạch xây nên một bức tường ký ức vững chãi.

Tú Anh ngồi giữa những câu chuyện đó, nụ cười trên môi cô ta vẫn giữ nguyên, nhưng đã có một chút gượng gạo. Cô ta chỉ có thể xen vào những câu cảm thán vô thưởng vô phạt như "Dễ thương quá ạ" hay "Vậy hả anh?". Cô ta từ một vị khách danh dự, giờ đây đã trở thành một người ngoài cuộc, một khán giả bất đắc dĩ của một cuốn phim gia đình mà cô ta không hề có một vai diễn nào. Cảm giác bị loại ra khỏi vòng tròn thân mật đó khiến cô ta bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Sau bữa ăn, khi mọi người di chuyển ra phòng khách để ăn trái cây và uống trà, bà Mai tung ra "vũ khí" tiếp theo.

"Ôi, cuốn album ảnh cũ của nhà mình đây này," bà nói với giọng đầy vẻ tình cờ, tay cầm lấy hai cuốn album dày cộp trên bàn trà. "Lâu lắm rồi không xem lại. Lại đây cả nhà mình xem vài tấm hình kỷ niệm cho vui."

Hoàng háo hức ngồi xuống bên cạnh mẹ. Linh cũng ngồi xuống bên kia, tạo thành một vòng tròn ấm cúng. Tú Anh không còn cách nào khác, đành phải ngồi xuống chiếc ghế đơn đối diện, vị trí hoàn hảo của một khán giả.

Bà Mai mở trang đầu tiên. Một tấm ảnh đen trắng chụp Hoàng lúc còn bé tí, đang ngồi trong lòng ông nội. "Đây, 'sếp' của cháu đây," bà Mai hóm hỉnh nói với Tú Anh. "Lúc này trông có oai không?"

Từng trang ảnh được lật giở, là từng lớp ký ức được tái hiện. Những tấm ảnh Hoàng tốt nghiệp đại học, những tấm ảnh cả gia đình đi du lịch. Và rồi, đến phần quan trọng nhất.

"A, đây rồi," Linh reo lên một cách tự nhiên, chỉ vào một tấm ảnh. "Đây là lần đầu tiên hai đứa mình hẹn hò đi xem phim nè anh. Nhìn mặt anh lúc này ngố không chịu được."

Những tấm ảnh về hành trình tình yêu của họ hiện ra. Tấm ảnh đầu tiên chụp chung ở Đà Lạt, tấm ảnh Hoàng cầu hôn Linh trên cầu Ánh Sao, và rồi là cả một series ảnh cưới lộng lẫy. Bà Mai và Linh thay nhau kể lại những câu chuyện đằng sau mỗi bức ảnh với một niềm hạnh phúc không thể che giấu.

"Hôm chụp ảnh cưới, con Linh nó hồi hộp đến nỗi suýt dẫm vào váy mấy lần," bà Mai cười lớn.

"Còn anh Hoàng thì cứ tạo dáng cứng đơ như khúc gỗ, chú chụp ảnh phải nhắc hoài," Linh thêm vào.

Hoàng bị cuốn vào dòng ký ức ngọt ngào, anh cười vui vẻ, thỉnh thoảng lại thêm vào vài lời bình luận. Họ tạo thành một thế giới riêng, một thế giới được dệt nên bằng tình yêu và thời gian.

Tú Anh ngồi đối diện, nụ cười trên môi cô ta đã trở nên cứng nhắc. Cô ta phải nhìn vào những bằng chứng sống động về hạnh phúc của họ, phải nghe những câu chuyện mà cô ta sẽ không bao giờ là một phần trong đó. Vẻ tự tin ban đầu của cô ta đang dần bị bào mòn.

Bà Mai lật đến trang cuối cùng, một tấm ảnh cưới lớn chụp Hoàng đang trìu mến nhìn Linh trong chiếc váy cô dâu. Bà dừng lại ở đó một lúc lâu, rồi quay sang Tú Anh, giọng nói vẫn hiền hậu nhưng ánh mắt thì sắc như dao.

"Đấy, gia đình bác chỉ có vậy thôi cháu ạ. Bình dị, không có gì to tát, nhưng được cái là luôn biết yêu thương và trân trọng những gì mình đang có."

Câu nói đó, một lần nữa, là một lời khẳng định đanh thép. Tú Anh nhìn vào nụ cười hạnh phúc của Linh và Hoàng trong ảnh, rồi lại liếc sang bà Mai. Cô ta biết rằng, bữa ăn hôm nay không hề đơn giản như cô ta đã nghĩ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.