Khoảnh khắc bà Mai nhấn nút "Dừng" trên màn hình điện thoại, cả căn phòng dường như chìm vào một sự im lặng tuyệt đối. Sự im lặng nặng nề đến mức có thể nghe thấy tiếng kim giây của chiếc đồng hồ treo tường đang tích tắc một cách vô tình.
Tú Anh ngồi bất động, gương mặt trắng bệch không còn một giọt máu. Đôi mắt to tròn, vốn là vũ khí lợi hại của cô ta, giờ đây mở lớn, chứa đầy sự hoảng loạn và không tin nổi. Vở kịch hoàn hảo của cô ta, sự tự tin của một con cáo đang vờn một con gà, tất cả đã sụp đổ tan tành chỉ trong một tích tắc. Cô ta mở miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng khô khốc không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Hoàng là người bối rối nhất. Anh nhìn từ vẻ mặt lạnh lùng, đanh thép của mẹ, sang ánh mắt bình thản nhưng đầy tổn thương của vợ, rồi lại nhìn bộ dạng hoảng sợ của Tú Anh. Anh không thể kết nối được những gì đang diễn ra.
"Mẹ? Linh? Chuyện... chuyện gì đang xảy ra vậy?" Anh lắp bắp hỏi, giọng đầy hoang mang. "Tại sao lại... lại ghi âm cuộc nói chuyện?"
Bà Mai không thèm trả lời con trai. Ánh mắt của bà vẫn dán chặt vào Tú Anh, một cái nhìn lạnh lẽo như đang nhìn thấu tâm can của cô ta. Rồi, một cách chậm rãi, bà không nói không rằng, chỉ đơn giản là nhấn nút "Play".
Giọng nói của chính Tú Anh, ngọt ngào và đầy xảo quyệt, vang lên trong căn phòng tĩnh lặng, rõ mồn một.
"...em cứ có cảm giác chị Linh không được vui, hình như chị ấy không thích em lắm thì phải..."
Hoàng nhíu mày, sự bối rối trên mặt anh càng tăng lên.
"...Chị ấy có tất cả mọi thứ rồi, vậy mà đôi khi em thấy chị ấy cứ hay suy nghĩ, làm anh phải bận tâm..."
Và rồi, câu nói cuối cùng, câu nói đã lột trần mọi ý đồ của cô ta, vang lên như một nhát búa.
"...một người đàn ông như anh xứng đáng có một người phụ nữ ở bên cạnh có thể thấu hiểu được sự nghiệp và những áp lực của anh, chứ không phải chỉ là những chuyện bếp núc, con cái tầm thường."
Đến lúc này, gương mặt Hoàng bắt đầu biến sắc. Sự hoang mang của anh tan biến, nhường chỗ cho một sự sững sờ đến tột độ. Anh nghe lại từng chữ, từng lời mà chính tai anh đã nghe chỉ vài phút trước. Nhưng khi được đặt trong bối cảnh này, được nghe lại một cách khách quan, sự ngụy biện và ý đồ chia rẽ trong đó trở nên rõ ràng đến trần trụi. Sự sững sờ nhanh chóng chuyển thành một nỗi kinh hoàng, rồi cuối cùng hóa thành một sự hổ thẹn và tức giận tột cùng. Hổ thẹn vì sự ngây thơ đến ngu ngốc của bản thân. Tức giận vì bị lừa dối một cách trắng trợn và vì người vợ mà anh yêu thương đã bị xúc phạm nặng nề.
Anh quay phắt sang nhìn Tú Anh, ánh mắt không còn một chút thương cảm nào, chỉ còn lại sự ghê tởm và thất vọng.
Bà Mai nhấn nút dừng một lần nữa. Bằng chứng đã quá đanh thép.
Bị dồn vào chân tường, Tú Anh dùng đến chiêu cuối cùng của mình: nước mắt. Cô ta bỗng bật khóc nức nở, hai vai run lên bần bật. "Bác... chị... anh Hoàng... Em... em không có ý đó đâu... Mọi người đã hiểu lầm em rồi... Em chỉ là... em chỉ thấy anh Hoàng căng thẳng quá nên muốn tâm sự với anh ấy thôi, em không có ý gì khác thật mà..."
Nhưng lần này, nước mắt của cô ta đã hoàn toàn vô tác dụng.
"Hiểu lầm?" Linh, người đã im lặng suốt từ đầu đến giờ, bất chợt lên tiếng. Giọng cô không còn sự dịu dàng thường ngày, mà trở nên sắc lạnh, trong veo. "Vậy ý của cô là gì, cô Tú Anh? Ý của cô là tôi không thấu hiểu chồng mình? Hay ý của cô là tôi chỉ là một người đàn bà tầm thường, chỉ biết đến bếp núc, và không xứng đáng với anh ấy?"
Mỗi câu hỏi của Linh như một cái tát vô hình, khiến Tú Anh cứng họng, không thể đáp lại.
Bà Mai đứng dậy, khoanh tay trước ngực, dáng vẻ đầy uy quyền. Bà cất giọng, bình thản nhưng từng chữ một đều mang một sức nặng ngàn cân. "Đủ rồi, cháu ạ. Vở kịch của cháu diễn hay lắm, nhưng tiếc là đã đến lúc hạ màn rồi. Cháu ngưỡng mộ gia đình bác, bác rất cảm ơn. Nhưng cách cháu thể hiện sự ngưỡng mộ bằng việc chia rẽ tình cảm vợ chồng của con trai bác, chê bai con dâu bác, thì gia đình này không dám nhận."
Bà nhìn thẳng vào đôi mắt đang đẫm lệ của Tú Anh. "Nhà bác phúc mỏng, không chứa nổi một người khôn lanh, tâm cơ sâu sắc như cháu. Mời cháu về cho."
Đó là một lời đuổi khách không thể thẳng thừng hơn. Mọi hy vọng cuối cùng của Tú Anh vụt tắt. Cô ta tuyệt vọng nhìn sang Hoàng, mong chờ một sự cứu vớt. Nhưng Hoàng không dám nhìn cô ta. Anh đang ngồi đó, hai tay ôm lấy mặt, chìm trong sự hổ thẹn của chính mình.
Biết rằng tất cả đã kết thúc, Tú Anh không còn khóc nữa. Gương mặt cô ta giờ đây là một sự pha trộn giữa uất hận và bẽ bàng. Cô ta lảo đảo đứng dậy, vơ vội lấy chiếc túi xách, không dám nhìn ai, chỉ lí nhí một câu "cháu xin lỗi" rồi quay người lao ra cửa như chạy trốn.
Cánh cửa sập lại phía sau lưng cô ta.
Trong phòng khách, chỉ còn lại ba người. Vở kịch đã kết thúc, kẻ phá hoại đã bị đuổi đi, nhưng không khí lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Sự thật đã được phơi bày, và cùng với nó là những vết rạn trong mối quan hệ của họ, giờ đây cũng hiện ra rõ ràng, im lặng và đau đớn.