Một tuần trôi qua kể từ ngày Hoàng kể cho Linh nghe về cô thực tập sinh mới. Cuộc sống của họ vẫn diễn ra như thường lệ. Tú Anh thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong những câu chuyện phiếm của Hoàng sau giờ làm, nhưng luôn với một vai trò rất trong sáng: một cô bé chăm chỉ đang gặp khó khăn trong việc thích ứng với môi trường làm việc chuyên nghiệp.
"Hôm nay Tú Anh mang chè hạt sen vào mời cả phòng đó em," Hoàng vui vẻ kể trong bữa tối. "Con bé nó bảo mẹ nó ở quê gửi vào, toàn đồ nhà làm sạch sẽ. Ăn cũng ngon phết."
Hay một lần khác: "Bản vẽ của Tú Anh tiến bộ hẳn rồi. Anh chỉ cho nó vài thủ thuật dùng phần mềm, nó tiếp thu nhanh ghê. Đúng là có tố chất."
Linh vẫn lắng nghe với thái độ ôn hòa và một nụ cười trên môi. Cô vẫn tin rằng chồng mình chỉ đơn thuần là đang giúp đỡ một người đàn em. Sự nhiệt tình và lòng tốt của Hoàng là một trong những đức tính mà cô yêu nhất ở anh. Đôi lúc, cô còn khuyến khích anh: "Thấy chưa, anh giúp người ta nên người ta quý anh đó. Cứ đối xử tốt với đồng nghiệp như vậy nhé." Hoàng nghe vợ nói vậy thì gật gù hài lòng, cảm thấy mình vừa là một người sếp tốt, vừa là một người chồng được vợ thấu hiểu.
Sự bình yên đó kéo dài cho đến một tối thứ Năm.
Đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm. Linh và Hoàng đang nằm trên giường, mỗi người cầm một cuốn sách. Đây là thói quen của họ trước khi ngủ, một khoảng lặng hiếm hoi để tâm trí được thư giãn sau một ngày dài. Không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng lật sách sột soạt và tiếng điều hòa chạy êm ru. Bỗng, sự tĩnh lặng bị phá vỡ bởi tiếng "ting" khe khẽ từ chiếc điện thoại của Hoàng đặt trên tủ đầu giường.
Linh không mấy để tâm, nghĩ rằng đó chỉ là tin nhắn quảng cáo hoặc thông báo từ ứng dụng nào đó. Nhưng Hoàng thì với tay lấy điện thoại ngay. Ánh sáng từ màn hình hắt lên gương mặt anh một vầng sáng xanh mờ ảo. Anh nhíu mày, rồi hai ngón tay bắt đầu lướt và gõ lách cách trên màn hình. Sự tập trung của anh đã hoàn toàn dời từ cuốn sách sang chiếc điện thoại.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Linh chú ý. Cô hạ sách xuống, quay sang nhìn chồng. "Ai nhắn anh giờ này vậy?"
Hoàng có vẻ hơi ngập ngừng, mắt vẫn không rời khỏi màn hình. "À... là con bé Tú Anh ở công ty. Nó hỏi chút về cái bản vẽ ngày mai phải nộp gấp cho khách hàng."
Anh đưa màn hình cho Linh xem lướt qua như để chứng minh. Đúng là một đoạn hội thoại về công việc. Tú Anh hỏi về một chi tiết kỹ thuật trong bản vẽ, và Hoàng đang kiên nhẫn giải thích lại cho cô. Thấy vậy, Linh cũng không nghĩ ngợi gì thêm, chỉ cảm thấy hơi lạ.
"Công ty anh cũng khắt khe nhỉ," cô nói, giọng có chút cằn nhằn thay cho nhân viên của chồng. "Giờ này rồi mà còn bắt làm việc. Em nó mới ra trường, chưa có kinh nghiệm, giao việc gấp như vậy thì tội nghiệp."
"Dự án này quan trọng nên phải chịu thôi em," Hoàng vừa trả lời vừa gõ nốt câu trả lời cho Tú Anh. "Xong rồi. Thôi mình ngủ đi."
Anh đặt điện thoại lại chỗ cũ, quay sang ôm vợ như thường lệ. Linh cũng nhanh chóng quên đi sự việc nhỏ nhặt đó. Cô nghĩ đơn giản rằng trong môi trường làm việc áp lực cao, chuyện làm thêm giờ hay trao đổi công việc lúc đêm muộn cũng là điều khó tránh khỏi. Cô nhắm mắt lại, yên tâm chìm vào giấc ngủ trong vòng tay chồng.
Nhưng sự việc đó không phải là lần cuối cùng.
Hai đêm sau, cũng vào khoảng thời gian tương tự, khi cả hai đã tắt đèn chuẩn bị ngủ, chiếc điện thoại của Hoàng lại sáng lên. Lần này không có tiếng chuông, chỉ có ánh sáng màn hình im lặng nhưng lại đặc biệt gây chú ý trong bóng tối. Linh đang thiu thiu ngủ thì bị ánh sáng đó làm cho tỉnh giấc. Cô nheo mắt nhìn sang. Hoàng lại đang cắm cúi vào điện thoại.
Nhưng lần này, biểu cảm của anh có gì đó rất khác. Không phải là sự tập trung khi giải quyết công việc, mà là một vẻ mặt đầy ái ngại và lo lắng. Anh đọc tin nhắn, chau mày, cắn nhẹ môi như đang phân vân điều gì đó. Anh không gõ trả lời ngay. Sự im lặng và thái độ của anh khiến một cảm giác bất an mơ hồ dấy lên trong lòng Linh.
"Lại chuyện công việc gấp hả anh?" Lần này, giọng cô không còn tự nhiên như lần trước.
Hoàng giật mình, vội đặt điện thoại xuống nhưng màn hình vẫn còn sáng. Anh quay sang nhìn vợ, vẻ mặt lúng túng thấy rõ. "Không... không phải chuyện công việc."
"Vậy thì chuyện gì mà anh phải xem giờ này?" Linh hỏi tiếp, cố giữ cho giọng mình bình tĩnh.
Hoàng ngập ngừng một lúc lâu, dường như đang tìm cách diễn đạt sao cho ổn thỏa nhất. Cuối cùng, anh nói lí nhí: "Là... là Tú Anh. Con bé nó... nó nhắn tin nó vừa gặp ác mộng, sợ quá không ngủ được."
Linh im lặng. Trong một khoảnh khắc, cô nghĩ mình nghe nhầm. Ác mộng? Một nữ đồng nghiệp nhắn tin cho cấp trên đã có gia đình vào lúc nửa đêm chỉ vì cô ta gặp ác mộng? Sự vô lý của tình huống này khiến đầu óc Linh trống rỗng. Cảm giác bất an mơ hồ lúc nãy giờ đây đã trở nên rõ ràng hơn, biến thành một sự khó chịu và gai người. Đây không còn là chuyện công việc. Đây là một sự xâm phạm trắng trợn vào không gian riêng tư của vợ chồng cô.
Thấy vợ im lặng, Hoàng vội vàng giải thích, giọng anh có chút thanh minh: "Chắc con bé ở một mình nên yếu bóng vía. Nó bảo nó không có bạn bè thân ở Sài Gòn, lúc sợ hãi quá không biết tâm sự với ai nên mới... làm phiền anh. Chắc anh chỉ nhắn lại an ủi nó một câu cho nó đỡ sợ rồi thôi. Dù gì cũng là cấp dưới của mình."
Nói rồi, anh cầm điện thoại lên, gõ một dòng tin nhắn ngắn: "Không sao đâu, chỉ là mơ thôi. Em bật đèn sáng lên rồi nghe một bản nhạc nhẹ cho thư giãn nhé."
Gửi xong, anh đặt điện thoại xuống, quay sang tìm kiếm sự đồng thuận từ vợ. Nhưng tất cả những gì anh nhận lại là sự im lặng của Linh. Không khí trong phòng ngủ bỗng trở nên nặng nề. Sự ấm cúng, tin tưởng thường ngày dường như đã bị thay thế bởi một sự căng thẳng vô hình.
Hoàng cố gắng phá vỡ bầu không khí đó. Anh vòng tay qua ôm lấy vợ, nhưng cảm nhận được người cô hơi cứng lại. "Thôi em, đừng nghĩ nhiều. Chuyện không có gì đâu."
Linh vẫn im lặng một lúc. rồi cô khẽ xoay người lại đối diện với chồng trong bóng tối. Anh chỉ thấy được ánh mắt lấp lánh của cô. Bất chợt, cô cất giọng, nghe có vẻ bình thản nhưng lại ẩn chứa một sự mỉa mai sâu sắc.
"Anh ơi..."
"Hửm? Sao vậy em?" Hoàng hỏi, có chút lo lắng.
Linh nói, giọng đều đều như đang kể một câu chuyện cổ tích: "Em... em vừa mơ thấy ác mộng."
Hoàng ngạc nhiên: "Em mơ thấy gì?"
"Em mơ thấy... chồng em đang bận đi an ủi một cô gái khác cũng đang gặp ác mộng lúc nửa đêm."
Câu nói của Linh như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt Hoàng. Anh điếng người, lúng túng đến mức không biết phải phản ứng ra sao. Anh không biết nên cười vì cho rằng vợ đang đùa, hay nên cảm thấy chột dạ. "Em... em đừng nói vậy chứ..."
Linh không nói thêm gì nữa, chỉ quay lưng lại với chồng. Tiếng cười đã tắt. Chỉ còn lại sự ngượng ngùng của Hoàng và một vết rạn vừa mới xuất hiện, dù rất nhỏ, nhưng rõ ràng và sắc lẻm, ngay giữa sự bình yên mà cô đã từng nghĩ là không gì có thể phá vỡ nổi.