Khi Nóc Nhà Hợp Lực

Chương 4: Cái Cớ Của Lòng Tốt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sau đêm "ác mộng" đó, không khí trong căn hộ nhỏ trở nên khác lạ. Sự ấm áp, tự nhiên thường ngày dường như đã được thay thế bằng một sự ngượng ngùng, khách sáo. Linh vẫn chuẩn bị bữa sáng, Hoàng vẫn pha cà phê, nhưng họ tránh nhìn thẳng vào mắt nhau. Vết rạn từ câu nói đùa đầy ẩn ý của Linh tối qua vẫn còn đó, vô hình nhưng cả hai đều cảm nhận được.

Khi chuẩn bị đi làm, Hoàng không thể chịu đựng được sự im lặng đó nữa. Anh đến gần Linh, giọng có chút dè dặt.

"Em còn giận chuyện tối qua hả? Anh xin lỗi... Anh thật sự không nghĩ em lại để ý như vậy. Chỉ là anh thấy con bé đáng thương, muốn an ủi một câu thôi mà."

Linh đang buộc dây giày, cô không ngẩng lên. "Em không giận. Em chỉ đùa thôi mà, anh căng thẳng quá làm gì." Giọng cô đều đều, không một chút cảm xúc. Cô không muốn bắt đầu một cuộc tranh cãi vào buổi sáng. Việc gặng hỏi hay làm lớn chuyện chỉ khiến cô trông giống một người vợ hay ghen tuông và nhỏ nhen. Cô chọn cách lờ nó đi, nhưng sự khó chịu trong lòng thì không thể lờ đi được.

Hoàng thấy vợ nói vậy thì thở phào, nhưng anh cũng đủ nhạy cảm để nhận ra đó không phải là một lời nói thật lòng. Anh chỉ đành im lặng, khoác áo rồi rời đi với một tâm trạng rối bời. Cánh cửa đóng lại, bỏ lại Linh một mình trong sự tĩnh lặng nặng nề.

Những ngày tiếp theo, họ dường như đã quay lại nhịp sống bình thường, nhưng có một khoảng cách vô hình đã hình thành. Họ vẫn nói chuyện, vẫn cười, nhưng sự vô tư và tin tưởng tuyệt đối đã có một vết xước.

Tối thứ Sáu, Linh quyết định phải phá vỡ sự xa cách này. Cô tan làm sớm hơn thường lệ, đi chợ mua những nguyên liệu tươi ngon nhất để chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, coi như một "buổi hẹn hò tại nhà" để hâm nóng tình cảm. Cô muốn dùng một bữa ăn ngon và không khí lãng mạn để xóa đi sự khó chịu đã âm ỉ mấy ngày qua.

Khi Hoàng về đến nhà, anh đã ngạc nhiên khi thấy một bàn ăn thịnh soạn với nến và hoa, khác hẳn bữa cơm thường ngày. "Wow, hôm nay có dịp gì đặc biệt hả vợ?"

"Không có gì cả," Linh mỉm cười, nụ cười đầu tiên thật sự tươi tắn sau nhiều ngày. "Chỉ là em muốn hai đứa mình có một bữa tối cuối tuần vui vẻ thôi."

Đúng lúc đó, Sài Gòn đổ mưa. Cơn mưa mùa hạ đến bất ngờ và dữ dội, quất mạnh vào cửa kính, tạo nên một tấm rèm nước mờ ảo bên ngoài. Tiếng mưa rơi tầm tã lại vô tình khiến không gian bên trong càng thêm ấm cúng. Hoàng và Linh vừa dọn nốt món cuối cùng lên bàn, chuẩn bị ngồi xuống thì điện thoại của Hoàng đổ chuông. Là một cuộc gọi, không phải tin nhắn.

Hoàng nhíu mày nhìn màn hình rồi bắt máy. "Alo?"

Linh chỉ có thể nghe được phần đối thoại của chồng, nhưng cô ngay lập tức đoán ra người ở đầu dây bên kia là ai qua biểu cảm của anh.

"Tú Anh hả? Sao giọng em khóc vậy? Bình tĩnh, có chuyện gì?" "..." "Xe bị hỏng giữa đường? Mà trời đang mưa to thế này à?" "..." "Em đang ở đâu? Gần cầu Sài Gòn á? Chỗ đó vắng mà!" "..." "Gọi cứu hộ chưa? Không gọi được sao? Đừng khóc nữa, nói anh nghe." "..." "Được rồi, được rồi! Đứng yên ở đó, tìm chỗ nào có mái che mà trú. Gửi định vị qua Zalo cho anh, anh qua ngay!"

Hoàng cúp máy, gương mặt hiện rõ sự lo lắng và cấp bách. Anh quay sang nhìn Linh, ánh mắt đầy áy náy. Bữa tối thịnh soạn, nến và hoa dường như trở nên lạc lõng.

"Vợ ơi, chắc phải cho anh đi một lát. Xe con bé Tú Anh bị hỏng giữa cầu Sài Gòn, trời thì mưa tầm tã, nó gọi điện vừa khóc vừa nói không biết phải làm sao. Anh không đi không được, để con gái một mình ở đó nguy hiểm lắm."

Linh chết lặng. Cô nhìn bàn ăn mình đã mất cả buổi chiều để chuẩn bị, nhìn ra màn mưa trắng xóa ngoài cửa sổ, rồi lại nhìn vẻ mặt khẩn thiết của chồng. Một cảm giác thất vọng và chua chát dâng lên trong lòng. Lại là Tú Anh. Lại là một tình huống éo le không thể từ chối. Lần trước là ác mộng, lần này là xe hỏng giữa trời mưa bão. Một cái cớ quá hoàn hảo. Nếu cô ngăn cản, cô sẽ trở thành người vợ ích kỷ, vô tâm.

Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh. Đôi mắt cô không còn sự ấm áp, chỉ còn lại một sự trống rỗng lạnh lẽo.

"Tùy anh thôi," cuối cùng cô cũng lên tiếng, giọng nói nhẹ bẫng nhưng lại khiến Hoàng cảm thấy nặng trĩu.

Cảm nhận được sự cấp bách của tình hình, Hoàng không dám chần chừ thêm. Anh vơ vội chiếc áo mưa và chìa khóa xe. "Anh đi một lát rồi về ngay! Em ăn trước đi nhé, đừng đợi anh!"

Cánh cửa lại một lần nữa đóng sầm sau lưng anh. Linh ngồi một mình trước bàn ăn đã nguội lạnh. Tiếng mưa ngoài kia như đang gào thét, hòa cùng cơn bão đang bắt đầu nổi lên trong lòng cô. Cảm giác bị bỏ lại, cảm giác hạnh phúc của mình bị gạt sang một bên vì "lòng tốt" của chồng dành cho một cô gái khác, giờ đây đã trở nên rõ ràng và đau đớn hơn bao giờ hết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.