Khi Nóc Nhà Hợp Lực

Chương 5: Lời Góp Ý Bị Gạt Đi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian trôi đi trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Một tiếng, rồi hai tiếng. Cơn mưa ngoài trời đã ngớt dần, chỉ còn lại những tiếng tí tách đều đều trên mái hiên. Bữa tối thịnh soạn trên bàn đã nguội ngắt từ bao giờ. Linh không động đến một miếng nào. Cô chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn kim đồng hồ nhích từng chút một. Cơn giận và sự thất vọng ban đầu dần lắng xuống, nhường chỗ cho một nỗi buồn lạnh lẽo, nặng trĩu.

Cô không còn tự hỏi tại sao Hoàng lại đi, mà bắt đầu tự hỏi cuộc hôn nhân của mình rốt cuộc đang gặp vấn đề ở đâu. Cô đã làm gì sai? Hay sự tin tưởng của cô đã đặt sai chỗ? Những câu hỏi cứ xoáy sâu vào tâm trí, không có lời giải đáp. Cuối cùng, cô đứng dậy, dọn dẹp bàn ăn một cách máy móc. Từng món ăn được chuẩn bị bằng cả tấm lòng giờ đây được cô lặng lẽ cất vào tủ lạnh. Bữa tối hâm nóng tình cảm đã thất bại hoàn toàn.

Gần mười giờ đêm, Hoàng mới về đến nhà. Anh bước vào, người vẫn còn hơi ẩm và gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi. Thấy bàn ăn đã được dọn sạch và Linh đang ngồi trên sofa xem tivi một cách vô hồn, anh biết mình đã gây ra một lỗi lớn. Cảm giác áy náy dâng lên, anh vội vàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Vợ ơi, anh xin lỗi. Anh về muộn quá."

Linh không nói gì, mắt vẫn dán vào màn hình.

Hoàng bắt đầu giải thích, giọng đầy trần tình. "Tội nghiệp con bé lắm em à. Anh tới nơi thấy nó đứng co ro dưới mái hiên của một cửa hàng đã đóng cửa, người run cầm cập. Anh phải gọi thợ sửa xe, mà mưa gió nên họ đến muộn. Đợi họ sửa xong cũng mất cả tiếng đồng hồ. Thấy muộn quá rồi, anh không yên tâm để nó chạy xe một mình về nhà trọ trong cái thời tiết này, nên phải chạy theo sau xe nó một đoạn cho chắc chắn nó về đến nơi an toàn."

Anh kể lại câu chuyện một cách chi tiết, nhấn mạnh vào sự đáng thương của Tú Anh và tinh thần trách nhiệm của mình, hy vọng vợ sẽ thấu hiểu và thông cảm. "Nó cứ rối rít cảm ơn, bảo không có anh thì tối nay nó không biết phải làm sao nữa. Nhìn nó tội nghiệp, anh không thể bỏ mặc được."

Khi Hoàng kết thúc câu chuyện của mình, Linh mới từ từ quay đầu lại. Cô tắt tivi, trả lại sự im lặng cho căn phòng. Gương mặt cô bình thản đến lạ, không có một chút tức giận hay hờn dỗi nào. Sự bình thản đó khiến Hoàng cảm thấy bất an hơn cả một cơn thịnh nộ.

"Hoàng," Linh cất tiếng, giọng cô đều đều và rõ ràng. "Em biết anh là người tốt, luôn muốn giúp đỡ người khác. Em chưa bao giờ nghi ngờ điều đó."

Cô dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt chồng. "Nhưng anh có thấy là sự giúp đỡ của anh dành cho cô Tú Anh này đang dần đi quá giới hạn của một người đồng nghiệp bình thường không?"

Hoàng hơi nhíu mày, chuẩn bị phản bác, nhưng Linh đã nói tiếp.

"Đầu tiên là những tin nhắn công việc lúc nửa đêm. Em có thể hiểu. Sau đó là tin nhắn kể về ác mộng. Và bây giờ là xe hỏng giữa trời mưa bão. Em không hiểu tại sao mọi chuyện xui xẻo đều xảy ra với cô ấy vào những thời điểm nhạy cảm như vậy, và tại sao người đầu tiên cô ấy tìm đến luôn là anh - một người đàn ông đã có gia đình, mà không phải là bạn bè, người thân hay một đồng nghiệp nữ nào khác trong công ty?"

Những lời nói của Linh rất logic và bình tĩnh. Cô không hề lên án, cô chỉ đang đặt ra những câu hỏi hợp lý. Đó là nỗ lực cuối cùng của cô để đối thoại một cách văn minh với chồng, hy vọng anh có thể nhận ra vấn đề.

Thế nhưng, phản ứng của Hoàng lại không như cô mong đợi. Thay vì suy ngẫm, anh lại trở nên phòng thủ. Anh cảm thấy như mình đang bị buộc tội một cách vô lý.

"Linh, em lại nghĩ nhiều rồi," anh nói, giọng bắt đầu có chút khó chịu. "Sao em lại có thể suy diễn một cách tiêu cực như vậy được? Anh chỉ đơn thuần là giúp đỡ đồng nghiệp trong lúc hoạn nạn. Chẳng lẽ thấy người gặp khó khăn mà mình lại làm ngơ sao?"

Anh đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng khách. "Em đang làm cho một chuyện rất đơn giản trở nên phức tạp. Giữa anh và cô ấy hoàn toàn trong sáng, không có bất cứ điều gì cả. Em đang nhạy cảm thái quá đấy, Linh à. Đừng để những suy diễn không đâu làm ảnh hưởng đến tình cảm của vợ chồng mình."

Câu nói "em đang nhạy cảm thái quá" như một nhát dao đâm thẳng vào tim Linh. Anh không chỉ không thừa nhận vấn đề, mà còn đổ ngược lại lỗi cho cô. Anh cho rằng những lo lắng có cơ sở của cô chỉ là sản phẩm của sự suy diễn và nhạy cảm. Anh biến cô thành một người có vấn đề.

Linh không tranh cãi thêm nữa. Cô biết mọi lời nói lúc này đều là vô nghĩa. Anh đã tự xây một bức tường xung quanh mình, một bức tường được trát bằng thứ vữa mang tên "lòng tốt" và "sự trong sáng". Cô không thể nào xuyên thủng được nó.

Cô chỉ nhìn anh, một cái nhìn mệt mỏi và thất vọng vô cùng. Lần đầu tiên sau năm năm chung sống, cô cảm thấy mình và chồng không cùng nhìn về một hướng. Lần đầu tiên, cô cảm thấy cô độc đến đáng sợ ngay trong chính ngôi nhà của mình. Một sự bất lực to lớn bao trùm lấy cô. Cô biết, từ giờ phút này, cô không thể trông cậy vào sự thấu hiểu của chồng được nữa. Nếu muốn bảo vệ hạnh phúc này, cô sẽ phải tự mình chiến đấu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.