Khi Nóc Nhà Hợp Lực

Chương 6: Cuộc Trò Chuyện Với Mẹ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc đối thoại thất bại đêm thứ Sáu đã để lại một vết nứt lớn trong mối quan hệ của Linh và Hoàng. Những ngày sau đó, không khí trong nhà trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Họ không còn tranh cãi, nhưng sự im lặng lại đáng sợ hơn vạn lời nói. Hoàng, cảm thấy mình bị hiểu lầm, trở nên lầm lì và ít chia sẻ hơn. Anh lao đầu vào công việc như một cách để trốn tránh vấn đề. Linh, sau khi nhận ra mình không thể trông cậy vào chồng, cũng thu mình lại. Nỗi buồn và sự bất lực gặm nhấm cô, biến nụ cười rạng rỡ thường ngày trên môi cô trở nên gượng gạo.

Chủ nhật, như đã hẹn từ trước, hai vợ chồng lái xe về nhà ba mẹ Linh ở Đồng Nai. Suốt quãng đường đi, Hoàng tập trung lái xe, Linh thì nhìn ra cửa sổ, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng. Cuộc gặp gỡ gia đình, vốn là một dịp vui vẻ, giờ đây lại mang một gánh nặng tâm lý. Linh phải cố gắng tỏ ra vui vẻ trước mặt ba mẹ để họ không lo lắng, nhưng nụ cười của cô không thể nào che giấu được ánh mắt đượm buồn.

Buổi tối, sau khi đã về lại Sài Gòn, Hoàng nói với cô: "Sáng mai anh phải đi công tác ở Vũng Tàu hai ngày. Dự án ở đó có chút vấn đề cần anh xuống giải quyết."

Linh chỉ "ừ" một tiếng. Cô biết đây là một cơ hội tốt để cả hai có không gian riêng để suy nghĩ. Có lẽ sự xa cách tạm thời sẽ giúp họ bình tĩnh lại.

Sáng thứ Hai, sau khi Hoàng đi, căn nhà trở nên trống trải lạ thường. Linh đi làm, nhưng tâm trí cô cứ lơ đãng. Nhìn những đứa trẻ trong lớp hồn nhiên vui đùa, cô lại cảm thấy chạnh lòng. Cô nhớ lại những ngày đầu mới yêu, nhớ lại sự tin tưởng và hạnh phúc mà cô đã từng có. Cô không muốn mất nó.

Buổi chiều, sau khi tan làm, thay vì về thẳng nhà, Linh vô thức lái xe về hướng nhà ba mẹ chồng ở quận Phú Nhuận. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm vậy. Có lẽ, trong sâu thẳm, cô đang tìm kiếm một sự cứu trợ, một lời khuyên từ một người lớn tuổi và có kinh nghiệm. Bà Mai, mẹ chồng cô, là một người phụ nữ sắc sảo và tinh tế. Bà luôn đối xử với cô rất tốt, không phải kiểu mẹ chồng - nàng dâu khách sáo, mà là một sự quan tâm chân thành. Nhưng kể chuyện này cho mẹ chồng nghe, liệu có ổn không? Liệu bà có bênh vực con trai mình không?

Sự do dự níu chân Linh lại khi cô chỉ còn cách nhà bà vài trăm mét. Nhưng rồi, hình ảnh Hoàng gạt đi lời nói của cô, hình ảnh cô ngồi một mình trước bàn ăn nguội lạnh, lại thôi thúc cô. Cô không thể chịu đựng một mình được nữa. Cô cần một người để chia sẻ, và bà Mai là lựa chọn duy nhất lúc này.

Hít một hơi thật sâu, Linh đậu xe rồi bước vào nhà.

Bà Mai đang tưới mấy chậu lan ngoài hiên. Thấy con dâu đến bất ngờ, bà ngạc nhiên nhưng rồi ngay lập tức nở một nụ cười hiền hậu.

"Ủa, Linh đó hả con? Sao lại đến mà không báo cho mẹ một tiếng? Thằng Hoàng đâu, nó không đi cùng con à?"

"Dạ, anh Hoàng đi công tác Vũng Tàu hai ngày rồi mẹ ạ. Con đi làm về tiện đường nên ghé qua thăm mẹ một chút." Linh cố gắng nói bằng giọng vui vẻ nhất có thể.

Bà Mai nhìn con dâu một lượt. Với sự tinh tường của người từng trải, bà ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn. Đôi mắt con bé hơi sưng, nụ cười thì gượng gạo. Bà không hỏi ngay, chỉ dắt tay cô vào nhà.

"Vậy thì tốt quá. Ở lại ăn cơm tối với mẹ cho vui. Mẹ con mình lâu rồi chưa có dịp nói chuyện."

Bà Mai vào bếp chuẩn bị bữa tối, vừa làm vừa nói chuyện với Linh về những chủ đề vu vơ: chuyện hàng xóm, chuyện giá cả ngoài chợ, chuyện bộ phim truyền hình bà đang xem. Linh ngồi ở bàn ăn, cố gắng đáp lại một cách tự nhiên. Nhưng cô biết, bà đang cho cô thời gian để bình tĩnh lại, để sẵn sàng mở lòng.

Trong bữa cơm chỉ có hai mẹ con, bà Mai gắp cho Linh một miếng thịt kho tàu, rồi bất chợt hỏi một câu rất nhẹ nhàng: "Dạo này công việc của thằng Hoàng bận lắm hả con? Trông con có vẻ hơi gầy đi đấy."

Câu hỏi quan tâm của mẹ chồng như một chiếc chìa khóa, mở tung cánh cửa cảm xúc mà Linh đã cố gắng kìm nén suốt mấy ngày qua. Cô cúi đầu, cố gắng và một miếng cơm, nhưng nước mắt đã bắt đầu lưng tròng. Cô không thể kìm nén được nữa.

Thấy vậy, bà Mai thở dài. Bà đặt đũa xuống, nắm lấy tay con dâu, giọng bà đầy sự cảm thông. "Có chuyện gì thì cứ nói với mẹ. Đừng giữ trong lòng một mình mà sinh bệnh. Con là con dâu của mẹ, cũng như con gái của mẹ vậy. Có uất ức gì, mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con."

Lời nói của bà Mai như một liều thuốc an thần, khiến Linh bật khóc nức nở. Những ấm ức, tủi hờn, sự bất lực và cô đơn dồn nén bấy lâu nay vỡ òa ra thành tiếng khóc. Bà Mai không nói gì thêm, chỉ ngồi đó, lặng lẽ vỗ về lưng con dâu, để cho cô khóc hết nỗi lòng của mình.

Đó là lần đầu tiên, Linh cảm thấy mình có một đồng minh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.