Khi Nóc Nhà Hợp Lực

Chương 7: Nỗi Lòng Nàng Dâu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Linh, rơi xuống cả mâm cơm đã nguội lạnh. Tiếng khóc nức nở của cô vang lên trong căn nhà tĩnh lặng, một tiếng khóc chứa đựng tất cả sự tủi hờn, hoang mang và bất lực mà cô đã phải kìm nén suốt những ngày qua.

Bà Mai không hề tỏ ra sốt ruột. Bà lặng lẽ đứng dậy, lấy cho con dâu một ly nước ấm, đặt bên cạnh một hộp khăn giấy. Bà kéo ghế ngồi sát lại, bàn tay nhăn nheo nhưng ấm áp của bà nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng đang run rẩy của Linh. Bà không nói gì, chỉ để cho cô khóc. Bà biết, lúc này, mọi lời an ủi đều là sáo rỗng. Con bé cần phải giải tỏa được hết những cảm xúc tiêu cực đang đè nặng trong lòng.

Một lúc lâu sau, khi tiếng khóc đã ngớt dần, chỉ còn lại những tiếng nấc nghẹn ngào, bà Mai mới đưa ly nước cho Linh, giọng ôn tồn. "Nín đi con. Khóc cho nhẹ lòng rồi thì kể mẹ nghe. Có mẹ ở đây, không có gì phải sợ cả."

Sự kiên nhẫn và ấm áp của mẹ chồng khiến Linh cảm thấy được an ủi phần nào. Cô cầm lấy ly nước, uống một ngụm nhỏ để làm dịu đi cổ họng đang bỏng rát. Hít một hơi thật sâu, cô bắt đầu kể lại câu chuyện, giọng vẫn còn run rẩy.

"Mẹ ơi... chuyện bắt đầu từ khoảng hơn hai tuần trước..."

Linh kể lại mọi thứ một cách tuần tự, không bỏ sót một chi tiết nào. Cô kể về lần đầu tiên Hoàng nhắc đến cô thực tập sinh tên Tú Anh, về việc ban đầu cô đã không hề suy nghĩ mà còn khuyến khích chồng giúp đỡ cô gái đó.

"Lúc đầu, con thật sự tin rằng anh Hoàng chỉ đang giúp đỡ một người đồng nghiệp mới. Con còn thấy vui vì chồng mình là một người tốt, biết quan tâm đến người khác."

Rồi cô kể đến những tin nhắn công việc lúc nửa đêm, và đỉnh điểm là tin nhắn "gặp ác mộng" đã phá vỡ sự bình yên trong phòng ngủ của họ. "Tối hôm đó... con bắt đầu thấy có gì đó không đúng, mẹ à. Con có nói đùa một câu để nhắc khéo anh ấy, nhưng anh ấy lại không hiểu."

Giọng Linh nghẹn lại khi cô kể đến bữa tối thứ Sáu định mệnh, bữa tối mà cô đã đặt rất nhiều hy vọng để hâm nóng tình cảm. "Con đã chuẩn bị mọi thứ... nến, hoa, những món anh ấy thích nhất. Con chỉ muốn vợ chồng vui vẻ trở lại. Nhưng rồi cô ta gọi điện, và anh ấy đã đi ngay lập tức. Anh ấy bỏ lại con một mình với cả bàn ăn nguội ngắt."

Nước mắt lại bắt đầu chực trào ra, nhưng lần này Linh đã cố gắng kiềm lại. Cô biết phần quan trọng nhất vẫn còn ở phía sau.

"Nhưng điều làm con buồn nhất không phải là việc anh ấy đi giúp cô ta," cô nhìn thẳng vào mắt mẹ chồng, ánh mắt đầy đau khổ. "Mà là thái độ của anh ấy sau đó. Khi con cố gắng nói chuyện một cách bình tĩnh, góp ý rằng anh nên giữ khoảng cách, thì anh ấy lại gạt đi. Anh ấy nói... anh ấy nói con đang nhạy cảm thái quá, đang suy diễn lung tung. Anh ấy cho rằng con đang ghen tuông vô cớ và làm phức tạp hóa một chuyện đơn giản."

Trong suốt quá trình Linh kể, bà Mai chỉ im lặng lắng nghe. Đôi mắt bà không rời khỏi con dâu một giây. Nụ cười hiền hậu thường ngày đã biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt đăm chiêu, nghiêm túc. Đôi lông mày của bà khẽ nhíu lại, và những ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn theo từng tình tiết trong câu chuyện của Linh. Bà không chỉ nghe bằng tai, mà còn nghe bằng cả sự từng trải và phán đoán của mình.

Khi Linh kết thúc câu chuyện trong tiếng thở dài đầy bất lực, bà Mai vẫn im lặng một lúc lâu để sắp xếp lại mọi thông tin. Sau đó, bà mới chậm rãi lên tiếng, câu đầu tiên bà nói không phải để trách móc con trai, mà là để khẳng định cho con dâu.

"Linh, con nghe mẹ nói này. Con không hề nhạy cảm thái quá. Con cảm thấy khó chịu và bất an là hoàn toàn đúng. Bất kỳ người vợ nào ở trong hoàn cảnh của con cũng sẽ cảm thấy y như vậy."

Lời nói chắc nịch của bà Mai như một luồng gió mát thổi vào tâm hồn đang khô cằn của Linh. Cảm giác được thấu hiểu, được công nhận khiến cô xúc động hơn cả.

Bà Mai nói tiếp, giọng bà có chút thất vọng. "Thằng Hoàng, đúng là dại dột. Nó được vợ tin tưởng quá nên đâm ra chủ quan, không biết trời cao đất dày là gì. Nó nghĩ lòng tốt của nó là vô hạn, nhưng lại không biết rằng lòng tốt không đặt đúng chỗ, đúng lúc thì sẽ trở thành vũ khí làm tổn thương người thân yêu nhất của mình."

Bà nắm chặt tay Linh hơn, ánh mắt bà trở nên sắc bén. "Nhưng chuyện này không hoàn toàn là lỗi của nó. Một đứa con trai khờ khạo thì thường là miếng mồi ngon cho những con cáo già mưu mẹo."

Bà đứng dậy, đi một vòng trong phòng khách, dáng vẻ đầy suy tư. Cuối cùng, bà dừng lại trước mặt Linh, giọng nói đã trở nên quả quyết và đầy uy lực.

"Được rồi. Chuyện này con đừng lo lắng một mình nữa. Cứ để đó cho mẹ. Từ ngày mai, con cứ vui vẻ đi làm, về nhà chăm sóc bản thân cho thật tốt, đừng để tâm đến chuyện này nữa. Phần còn lại, mẹ sẽ xem cô bé 'em gái' kia của nó rốt cuộc là thỏ non ngây thơ thật sự, hay là hồ ly tinh đã tu luyện thành hình."

Một cảm giác an toàn và tin tưởng tuyệt đối lan tỏa trong lòng Linh. Cô biết, "đồng minh" của cô không phải là một người bình thường. Đó là "nóc nhà tối cao", và một khi "nóc nhà tối cao" đã ra tay, thì sóng gió sắp tới chắc chắn sẽ rất đáng xem.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.