Khi Nóc Nhà Hợp Lực

Chương 8: Con Mắt Tinh Tường


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lời nói quả quyết của bà Mai như một luồng sinh khí mới, thổi bay đi những đám mây u ám đã bao phủ tâm trí Linh suốt những ngày qua. Cảm giác bất lực và cô độc được thay thế bằng một sự tin tưởng mãnh liệt. Cô nhìn mẹ chồng mình - người phụ nữ với mái tóc đã điểm bạc nhưng đôi mắt vẫn sáng và tinh anh - với một sự ngưỡng mộ chưa từng có. Giờ đây, bà không chỉ là một người mẹ chồng hiền hậu, bà còn là một vị tướng dày dạn kinh nghiệm sắp bước vào trận chiến cùng cô.

Bà Mai không để cho Linh chìm đắm trong cảm xúc quá lâu. Bà nắm tay con dâu, kéo cô ngồi xuống bộ bàn ghế salon ở phòng khách. Không gian lập tức biến từ một nơi an ủi trở thành một "phòng tác chiến" bất đắc dĩ.

"Nào, ngồi xuống đây," bà nói, giọng điệu đã chuyển sang sự nghiêm túc của một người đang phân tích vấn đề. "Giờ không phải là lúc để khóc nữa. Muốn thắng trận thì trước hết phải hiểu rõ kẻ địch. Giờ con kể lại cho mẹ nghe một lần nữa, thật chi tiết, từng hành động, từng lời nói của con bé 'em gái' đó."

Linh hít một hơi, bình tĩnh sắp xếp lại suy nghĩ và kể lại mọi chuyện một cách rành mạch, không còn bị cảm xúc chi phối. Bà Mai lắng nghe, gật gù, thỉnh thoảng lại nhíu mày đăm chiêu. Khi Linh kể xong, bà trầm ngâm một lúc rồi mới bắt đầu bài "phân tích" của mình.

"Con bé này, nó không phải dạng vừa đâu," bà nói chắc nịch. "Tất cả những hành động của nó, nghe qua thì có vẻ ngây thơ, đáng thương, nhưng xâu chuỗi lại thì đều là những nước cờ được tính toán rất kỹ."

Bà giơ một ngón tay lên. "Thứ nhất, cái vụ 'ác mộng'. Một cô gái trẻ, ở một thành phố lạ, nửa đêm gặp ác mộng. Người đầu tiên nó nghĩ đến không phải là gọi cho mẹ, cho chị em gái, hay một đứa bạn thân, mà lại là sếp nam đã có gia đình? Con có thấy nó vô lý không? Đây là chiêu 'thử nước' kinh điển. Nó đang muốn xem phản ứng của thằng Hoàng và kiểm tra xem nó có thể xâm phạm vào cuộc sống của hai đứa đến mức nào. Thằng Hoàng nhà mẹ khờ dại, đã cắn câu ngay lập tức."

Bà Mai giơ ngón tay thứ hai. "Thứ hai, vụ 'xe hỏng giữa trời mưa'. Sao nó lại có thể trùng hợp đến thế? Đúng cái lúc con chuẩn bị bữa tối lãng mạn cho chồng. Con bé này rất giỏi tạo ra những tình huống khiến đàn ông phải đóng vai anh hùng. Đàn ông, nhất là thằng Hoàng, rất thích cái cảm giác mình là người quan trọng, là người che chở cho kẻ yếu. Nó đang đánh đúng vào cái điểm yếu phù phiếm đó."

Bà khẽ nhếch mép, ánh mắt ánh lên vẻ giễu cợt. "Mà mẹ nghe con kể, nó cứ 'vô tình' đụng trúng người thằng Hoàng, 'vô tình' làm đổ cái này, hỏng cái kia. Sao trên đời lại có người vụng về một cách có hệ thống như vậy? Hay là người nó bị nam châm hút hả con? Toàn là kịch bản được dàn dựng sẵn cả thôi."

Câu nói nửa đùa nửa thật của bà khiến Linh dù đang căng thẳng cũng phải bật cười.

"Nó là loại 'trà xanh' điển hình mà trên mạng người ta hay nói đó con," bà kết luận. "Bên ngoài thì tỏ ra thanh thuần, vô hại, nhưng bên trong thì tâm cơ sâu không lường được. Nó dùng sự đáng thương làm vũ khí, dùng lời khen ngợi làm mồi câu, và dùng sự ngây thơ làm vỏ bọc. Mục tiêu của nó là từ từ chiếm lấy sự quan tâm, thời gian và cuối cùng là tình cảm của chồng con."

Linh nghe mẹ chồng phân tích mà sáng mắt ra. Đúng vậy, mọi chuyện đều có một sự logic đến đáng sợ khi được nhìn nhận dưới con mắt của người từng trải. Cô cảm thấy mình đã quá chủ quan và hiền lành.

Thấy con dâu đã thông suốt, bà Mai vạch ra kế hoạch hành động đầu tiên. "Bây giờ, việc của con không phải là đối đầu. Đối đầu lúc này là dại dột, vì trong mắt thằng Hoàng, con đang là 'người ghen tuông vô cớ', còn con bé kia là 'nạn nhân đáng thương'. Mình càng làm lớn chuyện, nó lại càng có cớ để tỏ ra yếu đuối, dựa dẫm vào chồng con. Cuộc chiến này là cuộc chiến tâm lý, phải thắng một cách thông minh."

Bà nhìn thẳng vào mắt Linh, giọng quả quyết. "Mẹ cần con làm ba việc. Thứ nhất, từ giờ thằng Hoàng kể gì về con bé đó, con cứ nghe, cứ gật đầu, tỏ ra thông cảm và không quan tâm. Nhưng trong đầu phải ghi nhớ lại hết mọi chi tiết để báo cáo cho 'bộ chỉ huy'." Bà hóm hỉnh nháy mắt.

"Thứ hai, kết bạn Facebook, Zalo với nó ngay cho mẹ, nếu chưa kết bạn. Một kẻ thích diễn kịch thì sân khấu lớn nhất chính là mạng xã hội. Phải xem nó diễn những vở tuồng gì trên đó, xem nó xây dựng hình ảnh như thế nào."

"Thứ ba, và quan trọng nhất," bà nắm lấy tay Linh, "con phải chăm sóc bản thân cho thật tốt. Phải thật xinh đẹp, thật vui vẻ, thật tự tin. Đừng để nó thấy con ủ rũ vì nó. Hãy cho chồng con thấy, cuộc sống của con không hề bị ảnh hưởng bởi những chuyện vặt vãnh đó. Ai giữ được bình tĩnh và phong thái, người đó thắng."

Lần đầu tiên sau nhiều tuần, Linh cảm thấy một luồng sinh khí mạnh mẽ chảy trong người. Nỗi sợ hãi và bất lực đã được thay thế bằng một mục tiêu rõ ràng. Cô không còn là nạn nhân bị động nữa. Cô đã có một kế hoạch, và quan trọng hơn, cô có một "đồng minh" không thể lợi hại hơn. Trận chiến chỉ mới bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.