Ba tháng sau ngày “Vệt sáng trong đêm” công chiếu, Minh Dương thay đổi gần như hoàn toàn. Tòa nhà vẫn vậy — những vách kính trong suốt, hành lang dài và tiếng máy in quen thuộc — nhưng con người bên trong đã khác. Câu khẩu hiệu “Đi chậm để thấy xa hơn” được dán trên khắp các tầng, như một lời nhắc nhỏ đến thành công không ngờ từ hai chiến dịch liên tiếp.
Và ở tầng 28, cái tên “Lâm Nhi” giờ đây không còn là cô nhân viên tập sự. Cô đã có phòng riêng — một bàn làm việc đơn giản, vài chậu cây nhỏ, góc tường treo ảnh hậu trường những dự án cô tham gia. Nhưng dù mọi thứ xung quanh đã thay đổi, thói quen của cô vẫn giữ nguyên: mỗi sáng đến sớm hơn một chút, pha một tách cacao, mở cửa kính và hít một hơi thật dài.
Thành phố ngoài kia vẫn đông, vẫn ồn, nhưng mỗi lần đứng đây, cô cảm thấy bình yên — thứ bình yên mà chỉ có người từng đi qua bão mới hiểu.
Ngày hôm nay, cô được mời tham dự buổi ra mắt sản phẩm mới của một thương hiệu đối tác. Trụ sở đặt ở Đà Lạt. Khi nhận thư mời, cô đã ngần ngại. Không phải vì ngại đi xa, mà vì… Đà Lạt chính là nơi anh từng đến sau khi rời công ty.
“Đi đi,” – chị Lan trêu – “biết đâu em gặp ‘vệt sáng cũ’ thì sao?”
Cô cười, nhưng trong lòng có chút gì đó rung nhẹ.
“Em chỉ đi làm việc thôi.”
Chiều, máy bay hạ cánh. Đà Lạt phủ sương, hơi lạnh len vào cổ áo. Khi taxi chạy qua những con dốc nhỏ, cô chợt thấy một quán cà phê nhỏ nép bên sườn đồi, biển hiệu viết tay: “Slow Pulse” — nhịp chậm.
Cô ngẩn người. Tên ấy… quá quen.
Trước cửa quán là một tấm bảng gỗ:
“Ở đây, cà phê không chỉ để uống. Nó để dừng lại.”
Cô bước vào. Không gian tĩnh đến mức nghe rõ tiếng muỗng khuấy trong cốc sứ. Ánh đèn vàng hắt nhẹ, mùi gỗ và quế hòa vào nhau. Một góc tường treo bức ảnh khung lớn — hình giọt mưa trên kính, ánh sáng cuối khung hình. Cô nhận ra đó chính là still frame trong “Nhịp chậm”.
“Xin chào.” – Giọng nam trầm, nhẹ.
Cô quay lại.
Người đàn ông đứng sau quầy, mặc sơ mi trắng, tay cầm cốc thủy tinh, nụ cười nhỏ, rất giống… anh.
“Anh…” – cô lắp bắp.
“Chào em, Lâm Nhi.” – Tống Duy Khải mỉm cười, ánh mắt dịu đến mức cô không dám nhìn lâu.
Thời gian như ngừng lại trong vài giây. Cô không biết nên nói gì trước – trách, hỏi, hay chỉ lặng im. Nhưng anh đã nói trước:
“Anh mở quán này hai tháng rồi. Cái tên… chắc em nhận ra.”
“Làm sao mà không nhận ra.” – Cô cười, giọng khàn đi. “Anh biến cả chiến dịch thành quán cà phê à?”
“Anh chỉ muốn có một nơi nhắc mình sống chậm.” – Anh đáp. “Sau khi nghỉ, anh đi nhiều nơi, nhưng ở đây… khi sương xuống, anh thấy mình bình tĩnh hơn. Giống như mỗi hơi thở cũng có dữ liệu riêng.”
Câu nói vừa triết, vừa quen. Cô bật cười.
“Anh vẫn thế, lúc nào cũng nói chuyện như viết kịch bản.”
Anh cười, cúi đầu rót cà phê. “Còn em, vẫn uống cacao?”
“Vẫn.”
Anh quay lưng, pha cốc cacao nóng, hương vị y hệt ngày xưa. Khi đặt xuống bàn, hơi nước bay lên, cô thấy cả ký ức cũ đang tan trong đó — buổi sáng đầu tiên trong thang máy, những cuộc họp, những đêm thức trắng, và cơn mưa cuối cùng.
“Em nghĩ anh biến mất luôn rồi.” – cô khẽ nói.
“Anh cũng nghĩ thế.” – Anh đáp, mắt hướng ra khung cửa sổ nơi mưa bắt đầu lất phất. “Nhưng khi nhìn lại video ‘Vệt sáng’, anh hiểu mình chưa xong. Em đã làm điều mà anh không dám – đứng trước ánh sáng và để người khác nhìn thấy mình.”
Cô im lặng. Bên ngoài, gió đẩy nhẹ tấm biển gỗ, phát ra tiếng kẽo kẹt đều đặn.
“Anh có đọc tin công ty chưa?” – cô hỏi. “Họ sắp mở chi nhánh mới. Chị Hồng muốn dùng lại format storytelling của ‘Vệt sáng’. Em nghĩ… nếu anh quay lại—”
Anh lắc đầu. “Không đâu. Anh hết hạn hợp đồng với ồn ào rồi. Giờ anh chỉ muốn pha cà phê, nhìn mưa, và nghe người khác kể câu chuyện của họ.”
“Nhưng anh sinh ra để kể mà.”
“Có em rồi.” – Anh nhìn cô, giọng nhẹ. “Em kể tiếp phần còn lại.”
Cô cúi đầu, lòng vừa ấm vừa chùng.
Trước khi rời quán, cô hỏi: “Anh có bao giờ nghĩ đến việc quay lại Sài Gòn không?”
Anh đáp: “Anh sẽ về, khi nào em quên cách giữ nhịp.”
“Vậy chắc… anh không về đâu.” – Cô cười, nửa đùa nửa thật.
Anh nhìn cô thật lâu. “Có thể. Nhưng nếu có một ngày em thấy trời Đà Lạt không còn sương, hãy đến đây lần nữa. Anh sẽ pha cho em cốc cacao cuối cùng.”
Tối đó, cô về khách sạn, mở laptop. Bên trong, inbox có một email mới – địa chỉ lạ, không tiêu đề, chỉ một dòng:
“Anh thấy rồi. Thành phố của em đã sáng.”
Không ký tên, nhưng cô biết là ai. Cô mỉm cười, tắt máy, nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia, mưa vẫn rơi – từng hạt chậm, đều, phản chiếu ánh đèn đường.
Cô mở cửa sổ, hít sâu. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, cô không cảm thấy khoảng cách nữa. Giữa hai thành phố, hai con người, hai vệt sáng – đã không còn là những đường song song.
Sáng hôm sau, cô rời Đà Lạt sớm. Khi xe đổ dốc, cô ngoái nhìn quán Slow Pulse dần nhỏ lại. Biển hiệu mờ đi trong sương, nhưng vẫn đọc được bốn chữ dưới dòng chính:
“Uống một ngụm, và nhớ rằng bạn vẫn đang sống.”
Cô tựa đầu vào cửa kính, mỉm cười.
Hai tuần sau, về lại Minh Dương, cô nhận lời mời phát biểu trong buổi tổng kết năm. Khi bước lên bục, ánh đèn chiếu xuống khiến cô chợt thấy mọi thứ quay lại như ngày xưa – chỉ khác là giờ, cô không còn sợ.
“Có người từng nói với tôi,” – cô bắt đầu – “rằng chậm lại không phải là yếu, mà là để kịp thấy những điều đang biến mất.”
Cô dừng lại, mỉm cười. “Tôi nghĩ, chúng ta ai cũng có một ‘vệt sáng’ của riêng mình. Đôi khi, nó là công việc, đôi khi là một người. Nhưng chỉ khi ta dám dừng, ta mới thấy nó đang ở đâu.”
Tiếng vỗ tay vang dài. Dưới ánh sáng rực rỡ, cô thấy rõ mọi gương mặt – những đồng nghiệp, những người đã đi cùng cô qua giông gió. Ở hàng ghế cuối, có ai đó đội mũ đen, ngẩng lên, mỉm cười. Cô giật mình, tim khẽ chao. Nhưng khi nhìn lại, chỗ ấy đã trống.
Cô bật cười khẽ. Có lẽ anh thật sự biết cách xuất hiện như một “vệt sáng” – đến rồi đi, không báo trước, nhưng đủ để người khác nhận ra mình vẫn còn đang thở.
Đêm đó, cô trở về nhà, mở cuốn sổ tay cũ, nơi cô từng ghi những dòng đầu tiên của “Nhịp chậm”. Ở trang cuối cùng, cô viết thêm một câu:
“Vệt sáng không mất đi. Nó chỉ chuyển chỗ, từ đôi mắt người này sang trái tim người khác.”
Cô đặt bút xuống, gấp sổ lại. Ngoài kia, gió đêm lùa qua song cửa, mang theo hương mưa dịu nhẹ. Thành phố vẫn sáng – không còn ồn ào, mà sáng một cách yên bình.
Lâm Nhi khẽ nhắm mắt, mỉm cười.
Trong bóng tối, cô thấy một khoảng trời không tên, nơi có người đàn ông từng dạy cô cách sống chậm lại để kịp… yêu.
Và ở giữa khoảng trời ấy, hai vệt sáng – một ấm, một dịu – vẫn đang giao nhau, lặng lẽ mà bền bỉ, như nhịp tim của chính cuộc đời.