khi tổng giám đốc biết cười

Chương 9: Khi những vệt sáng giao nhau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cơn mưa đêm ấy, thành phố bừng sáng lạ thường. Những tấm bảng điện tử, những ô cửa kính cao tầng đều ánh lên lớp sương mỏng còn sót lại. Ở tầng 28 của Minh Dương, mọi người bắt đầu một buổi sáng mới – nhưng lần này, không còn thấy bóng Tống Duy Khải.

Ghế của anh trống.

Bàn làm việc vẫn gọn như mọi ngày: laptop đã khóa, chồng hồ sơ xếp thẳng hàng, bên cạnh là một tấm thiệp nhỏ.

Trên đó, chỉ viết:

“Chậm lại không có nghĩa là dừng.

Khi thành phố tắt đèn, hãy tìm vệt sáng đầu tiên.”

Dòng chữ quen thuộc, nét bút anh. Cô chạm tay vào, cảm giác như chạm vào một hơi ấm còn sót lại.

Buổi họp sáng, chị Hồng thông báo:

“Ban điều hành chính thức bổ nhiệm Lâm Nhi làm Giám sát sáng tạo cho chiến dịch ‘Vệt sáng trong đêm’. Chúng ta tiếp tục tiến độ – phát hành teaser trong 10 ngày tới.”

Cả phòng im hai giây rồi vỗ tay. Cô cười gượng, tim đập dồn dập. Một phần vui mừng, một phần sợ hãi. Trong đầu cô vẫn vang câu anh nói: ‘Người đứng giữa hai tầng kính phải biết mình đang ở đâu.’

“Lâm Nhi,” – chị Hồng gọi – “em có ý tưởng chủ đạo chưa?”

Cô đứng dậy, hít một hơi sâu.

“‘Vệt sáng trong đêm’ không nói về ánh sáng bên ngoài. Nó nói về những người dám mang ánh sáng bên trong đi ra. Có thể là người lái xe khuya, người pha cà phê, hay ai đó ngồi viết đến sáng. Họ không cần nổi bật, chỉ cần không tắt.”

Chị Hồng mỉm cười. “Hay. Rất hay. Cứ giữ tinh thần đó.”

Mọi người gật đầu, không khí nhẹ hơn. Nhưng trong lòng cô, một cơn sóng khác vẫn cuộn: Anh sẽ thấy ý tưởng này chứ?

Chiều, cô xuống studio tầng 17 để duyệt bối cảnh. Căn phòng nơi từng quay “Nhịp chậm” vẫn còn dấu vết của buổi live: tấm kính mờ sương, bàn gỗ nhỏ, góc đèn nghiêng vàng. Cô đứng im, tưởng như nghe lại tiếng anh: “Dữ liệu là bản đồ, không phải đất.”

Cô bật cười, chạm tay vào mặt kính – lần này, mát lạnh và trong suốt.

Điện thoại reo. Là cuộc gọi từ chị Lan.

“Nhi, nghe nói sếp Khải đang ở Đà Lạt. Bên đó có khách hàng của tập đoàn, chắc anh ấy nghỉ mà vẫn làm việc. Muốn gửi gì cho anh không?”

Cô im vài giây. “Không. À… gửi giùm em câu này thôi: ‘Vệt sáng vẫn đang được giữ.’”

Những ngày sau đó, cô lao vào công việc. Cô học cách điều phối ekip, duyệt nội dung, làm việc với đối tác, và ký hàng chục email mỗi ngày. Cô không còn là cô gái run rẩy trong thang máy nữa – giờ đây, ánh mắt cô tự tin, giọng nói cô rõ ràng. Nhưng giữa đêm, khi nhìn vào màn hình, cô vẫn thấy khoảng trống – một khoảng trống mang hình anh.

Một tối, khi tất cả đã về, cô mở bản nháp “Vệt sáng” – đoạn video 90 giây chưa hoàn chỉnh. Hình ảnh đầu tiên là đường phố lúc 2 giờ sáng, ánh đèn xe hòa vào sương; tiếp theo là người pha cà phê, cô sinh viên thức học, bác tài ngủ gật bên vô lăng; và ở cuối, cô để trống – chưa biết kết thế nào.

Cô viết dòng ghi chú:

“Cần một khoảnh khắc khiến người xem tin rằng, dù đêm có dài, vẫn có ai đó đang thắp sáng vì mình.”

Cửa phòng bật mở.

“Còn làm à?” – giọng chị Lan vang lên, nhẹ nhàng.

“Dạ, còn chút nữa thôi.”

“Em định để kết thúc trống hả?”

“Em… chưa tìm ra ‘vệt sáng’ cuối cùng.”

Chị Lan cười. “Hay là dùng chính em?”

“Em?” – Cô bật cười. “Em đâu phải ánh sáng.”

“Không, nhưng em là người đã giữ nó.” – Chị Lan đáp, rồi rời đi, để lại câu nói lửng lơ.

Cô ngồi lại, nhìn màn hình. Ánh sáng từ đèn phản lên gương mặt mệt mỏi của cô. Bỗng nhiên, cô nhớ buổi tối trên tầng thượng, nhớ câu nói của anh: “Mỗi ánh sáng là một người, chỉ cần không tắt.”

Cô nhấp chuột, chèn thêm khung cuối: một đôi bàn tay mở nhẹ, giữa lòng bàn tay là chiếc ô đen – vệt sáng phản chiếu ánh đèn ấm.

Cô lưu file: Ve_Sang_Final.mov

Sáng hôm sau, khi bản dựng gửi đi, email phản hồi đến nhanh hơn cô nghĩ:

“Rất đẹp. Nhưng anh muốn em đổi kết thúc – đừng cầm ô, hãy cầm ánh sáng.”

— D.K.

Cô sững người. Không thể nhầm được – chữ ký đó, cách viết đó. Là anh.

Cô cười, vừa bất ngờ vừa nghẹn. Mở lại khung hình, cô chỉnh – bàn tay không còn ô, chỉ có ánh sáng phản chiếu từ chiếc điện thoại, đang quay cảnh chính cô ngồi một mình giữa đêm, ánh sáng hắt lên gương mặt. Một “vệt sáng” không phải vật thể, mà là người đang cố tin vào điều gì đó.

Ngày ra mắt “Vệt sáng trong đêm”.

Trời lại mưa, y như ngày “Nhịp chậm” phát hành. Cô và đội ngồi trong phòng họp theo dõi lượt xem. Sau 10 phút, số liệu nhảy liên tục. Bình luận đầy rẫy những câu:

“Xem xong thấy nhẹ lòng.”

“Có ai đó còn thức vì chúng ta – cảm ơn.”

“Ánh sáng không ở đèn, mà ở con người.”

Cô lặng người. Ánh sáng từ màn hình hắt lên mắt khiến cô cay. Cô không biết anh có đang xem không, ở đâu, dưới bầu trời nào. Nhưng cô tin, nếu anh còn giữ nhịp, chắc chắn anh sẽ mỉm cười.

Tối đó, điện thoại cô rung. Tin nhắn đến từ số không tên, chỉ có một dòng:

“Thấy rồi. Vệt sáng đẹp lắm. Nhưng em quên chi tiết này – gió không thổi mãi, vì vậy người cầm ánh sáng phải biết dừng.”

Cô bật cười qua nước mắt. “Anh vẫn chưa bỏ được thói triết lý nhỉ.” – cô lẩm bẩm, rồi nhắn lại:

“Vậy thì hôm nay, em cho phép gió được dừng.”

Ba chấm nhỏ hiện lên… rồi tắt. Không có hồi âm. Nhưng cô biết, ở đâu đó, anh đã đọc.

Đêm. Văn phòng tắt đèn. Cô ra khỏi tòa nhà, mưa đã ngừng. Trên vỉa hè, nước phản chiếu những vệt sáng dài, nối nhau như sợi chỉ. Cô đi chậm, từng bước, nghe rõ tiếng giày chạm nền ướt.

Trên bầu trời, thành phố vẫn sáng – không phải bằng đèn, mà bằng vô số ô cửa nhỏ. Mỗi ô là một người, một câu chuyện, một hơi thở. Và giữa muôn ánh sáng ấy, cô tin có một vệt thuộc về anh.

Cô khẽ nói, như gửi vào gió:

“Anh thấy không, thành phố này vẫn đang thở. Và em… vẫn giữ nhịp.”

Gió không trả lời, nhưng hàng cây khẽ rung, hệt như cái gật đầu của ai đó từng nói: “Em không cố để được thấy, em chỉ tin.”

Sáng hôm sau, trên bàn cô có một phong bì nhỏ, không tên người gửi. Bên trong là tấm ảnh chụp từ tầng thượng: bầu trời đêm, đường phố như dòng sông ánh sáng, và một dòng chữ viết tay:

“Khi hai vệt sáng giao nhau, không cần biết ai chiếu sáng cho ai – chỉ cần cả hai còn tồn tại.”

Lâm Nhi đặt tấm ảnh lên bàn, ngồi yên rất lâu. Rồi cô mở máy, bắt đầu gõ những dòng đầu tiên cho dự án mới:

Tên: “Giữa Hai Tầng Kính.”

Thể loại: Storytelling – Con người & Cảm xúc.

Cô mỉm cười, ánh nắng buổi sớm hắt vào cửa sổ, tạo thành một vệt sáng dài trên bàn phím.

Một vệt sáng đang bắt đầu mới — yên bình, chậm rãi, nhưng đủ mạnh để soi lại cả hành trình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×