Một năm trôi qua kể từ buổi tổng kết hôm ấy. “Nhịp chậm” và “Vệt sáng trong đêm” giờ đã trở thành hai chiến dịch được đưa vào giáo trình của các lớp marketing trẻ. Trên các diễn đàn sáng tạo, người ta vẫn nhắc đến Lâm Nhi như một biểu tượng của “nội dung có linh hồn” — không ồn ào, không phô trương, nhưng khiến người ta nhớ.
Còn cô, sau gần ba trăm sáu mươi lăm ngày chạy liên tục qua hàng tá dự án, chỉ học được một điều giản dị: ánh sáng chỉ đẹp khi nó đi qua bóng tối.
Sáng thứ Hai, văn phòng Minh Dương rộn ràng tiếng nói. Chi nhánh mới ở Hà Nội vừa chính thức khai trương, đồng thời, công ty thông báo kế hoạch tái cấu trúc phòng sáng tạo. Mọi người bàn tán: “Nghe nói Tổng mới sắp về lại từ Singapore đấy.”
“Phải anh Tống Duy Khải không?”
“Chắc không đâu, nghe nói người khác.”
Nhưng tin đồn, một khi đã khởi động, chẳng cần ai chứng thực.
Lâm Nhi không bình luận. Cô bận hoàn thiện kịch bản cho chiến dịch “Thành phố biết thở” — dự án tiếp nối “Vệt sáng”. Ý tưởng của cô đơn giản: tạo một chuỗi phim ngắn về những khoảnh khắc thật nhỏ trong đô thị, khi con người chịu dừng lại.
Một người lái xe ôm nhắm mắt hít sâu ở ngã tư đèn đỏ.
Một bà cụ tưới cây trước cửa nhà giữa khói xe.
Một cô nhân viên văn phòng tháo khẩu trang, mỉm cười với ánh nắng.
Mỗi cảnh dài mười giây. Không nhạc nền, chỉ tiếng thở.
Cô gọi đó là “phim không thoại, chỉ có nhịp.”
Buổi chiều, trong khi duyệt lại bản dựng, cửa phòng mở.
Giọng chị Lan vang lên, pha chút hồi hộp:
“Tin nóng đây. Tổng mới thật sự về rồi. Mà… em nên chuẩn bị tinh thần.”
Cô ngẩng lên. “Chuẩn bị gì ạ?”
“Là anh ấy.” – Chị nhấn mạnh. – “Tống Duy Khải.”
Tay cô khựng lại giữa bàn phím. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. “Chị nói thật sao?”
“Anh ta vừa lên thang máy tầng 30. Hội đồng gọi anh ấy về làm cố vấn điều hành sáng tạo. Nghe nói… chỉ tạm thời thôi, nhưng ai biết được.”
Cô không biết nên cười hay nên thở. Một năm. Một năm tròn kể từ ngày anh rời đi. Và giờ — anh quay lại, không báo trước, y như cách anh rời đi.
Buổi họp đầu tiên của ban sáng tạo sau khi “cố vấn” trở lại diễn ra vào sáng hôm sau. Cô bước vào phòng, cảm giác như thời gian trộn lẫn giữa cũ và mới: tiếng máy lạnh, mùi cà phê, ánh sáng hắt qua kính — tất cả y hệt buổi sáng đầu tiên cô gặp anh, chỉ khác là giờ, người đứng đầu bàn họp chính là cô.
Anh đến trễ năm phút. Cánh cửa mở, mọi ánh mắt hướng về phía đó.
Tống Duy Khải bước vào, áo sơ mi trắng giản dị, không cà vạt, tay cầm sổ da. Ánh nhìn anh quét qua từng người, dừng lại đúng một giây nơi cô — đủ để tim cô lỡ một nhịp.
“Xin lỗi, tôi đến muộn.” – Anh nói, giọng vẫn trầm, vẫn bình, nhưng mang âm sắc lạ — vừa cũ, vừa chín hơn.
Cuộc họp bắt đầu. Anh không can thiệp nhiều, chỉ lắng nghe, ghi chú, thỉnh thoảng hỏi vài câu ngắn gọn. Khi cô trình bày về “Thành phố biết thở”, anh chỉ im, không gật, không lắc.
Đến cuối buổi, khi mọi người tản ra, anh nói:
“Lâm Nhi, ở lại chút được không?”
Cô đứng thẳng người, giấu tay vào túi áo để không lộ run.
“Vâng.”
Cánh cửa khép lại. Phòng chỉ còn hai người. Khoảng cách giữa họ – gần hơn tưởng, xa hơn nhớ.
“Em đã khác nhiều.” – Anh nói đầu tiên.
“Anh cũng vậy.” – Cô đáp, cố giữ giọng bình thường.
“Anh xem ‘Thành phố biết thở’ rồi.”
“Và anh nghĩ sao?”
Anh mỉm cười, nụ cười cũ nhưng nhẹ hơn. “Đẹp. Nhưng hơi buồn. Giống người làm ra nó.”
Cô lặng người. “Em chỉ kể lại những gì mình thấy.”
“Không. Em đang kể những gì mình thiếu.” – Anh nhìn thẳng cô. – “Thành phố không cần ai dạy nó thở. Nó chỉ cần ai đó hít cùng.”
Câu nói khiến cô muốn bật khóc mà không hiểu vì sao. “Anh nói vậy nghĩa là gì?”
“Là đã đến lúc em sống cho mình, chứ không cho ‘ý tưởng’ nữa.”
Cô bật cười, khẽ: “Câu đó nghe triết lý y hệt xưa.”
“Có lẽ vì anh chưa thay đổi.” – Anh thở ra. – “Anh quay lại không phải để giám sát em, mà để nói cảm ơn. Vì nhờ em, anh mới dám dừng thật sự.”
Cô nhìn anh, mắt mờ đi vì nước. “Và rồi lại quay về?”
“Vì ở đây còn điều anh chưa nói xong.”
Cô im, nghe tim đập lạc nhịp.
Tối hôm đó, cô ngồi một mình ở quán cà phê gần công ty. Bên ngoài, mưa phùn rơi nhẹ, từng giọt rơi trên mặt bàn gỗ. Cô mở điện thoại, trong thư mục ảnh có tấm hình cũ — bức anh chụp cùng đội trong ngày “Vệt sáng” cán mốc 10 triệu lượt xem. Anh đứng sau, mắt nheo nhẹ, còn cô thì cười thật tươi.
Giờ, cả hai lại ở cùng một nơi, nhưng giữa họ có khoảng cách mỏng như hơi thở — chỉ cần nói thêm một lời, nó có thể biến mất, hoặc vỡ tan.
Tin nhắn đến:
“Mai họp đánh giá chiến dịch. Anh muốn xem bản dựng mới nhất.”
Cô trả lời:
“Em sẽ gửi trước sáng mai.”
Nhưng rồi ngồi thêm hai tiếng, không mở máy. Trong lòng cô, mọi thứ cứ quay về câu anh nói: ‘Em đang kể những gì mình thiếu.’
Cô nghĩ, có lẽ đúng. Cô đã để nỗi nhớ trở thành chất liệu.
Sáng hôm sau, cô mang file đến phòng anh. Cửa khép hờ. Anh đang đứng trước bảng kính, vẽ sơ đồ đường sáng bằng bút dạ — giống hệt phong cách cũ. Khi cô gõ nhẹ cửa, anh quay lại.
“Đến sớm nhỉ.”
“Em không muốn để anh chờ.”
Anh mỉm cười. “Ngược lại, anh muốn có thêm thời gian.”
“Thời gian để làm gì ạ?”
“Để nói lời xin lỗi, vì đã để em một mình giữa bão.”
Cô khẽ lắc đầu. “Em không một mình. Em có nhịp, có ánh sáng, có những người tin.”
Anh nhìn cô, ánh sáng phản lên mắt anh — ấm, mờ và thật.
“Còn anh, có thể… có em không?”
Cô sững sờ. Không khí trong phòng đặc quánh, chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa sổ.
“Anh nói gì cơ?” – cô hỏi lại, giọng thấp đến mức chỉ mình nghe.
“Anh không định nói đâu. Nhưng mỗi khi nhìn em đứng trình bày, nhìn cách em bảo vệ ý tưởng, anh nhận ra thứ mà anh luôn tìm không nằm trong dự án nào cả.”
Anh dừng lại, tiến một bước gần hơn. “Anh đã từng dạy em ‘chậm lại để thấy rõ’. Còn bây giờ, anh học lại điều đó – từ chính em.”
Cô không nói được gì. Mọi thứ trong cô như tan chảy thành dòng ấm áp lạ lùng.
Bên ngoài, trời tạnh. Một tia nắng mỏng len qua vách kính, rọi lên hai người. Anh khẽ đưa tay ra, không chạm, chỉ dừng trước khoảng không giữa họ.
“Không cần trả lời.” – Anh nói. – “Chỉ cần em biết, có ai đó vẫn đang giữ nhịp cùng em.”
Cô nhìn anh, nước mắt khẽ rơi, nhưng nụ cười không tắt.
Tối đó, thành phố lên đèn.
Tập phim “Thành phố biết thở” được phát hành. Mỗi khung hình hiện lên không chỉ là tiếng thở của đô thị, mà còn là nhịp của hai con người đã học cách im lặng, học cách dừng, và học cách lắng nghe nhau qua ánh sáng.
Dưới phần bình luận, có một tài khoản tên SlowPulseCoffee viết:
“Cảm ơn vì đã để thành phố được thở.
Cũng cảm ơn vì đã để một người học cách yêu mà không cần nói.”
Lâm Nhi đọc, mỉm cười, rồi gõ lại một dòng ngắn:
“Giữ nhịp nhé.”
Và ở tầng 30 của tòa nhà Minh Dương, Tống Duy Khải đang nhìn xuống thành phố rực sáng dưới mưa — đôi mắt anh phản chiếu hàng ngàn ánh đèn, như thể trong từng ngọn ấy, có một vệt dành riêng cho cô.
Thành phố đã biết thở. Và hai trái tim — cuối cùng — cũng học cách cùng nhịp.