khi tổng giám đốc biết cười

Chương 13: Vệt sáng ở lại sau lưng mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hai năm sau ngày nhận giải quốc tế, cái tên “Lâm Nhi” không chỉ là niềm tự hào của Minh Dương mà còn trở thành gương mặt đại diện cho “thế hệ sáng tạo mới” trong ngành truyền thông. Báo chí gọi cô là người kể chuyện bằng nhịp thở, còn sinh viên truyền thông gọi cô là người phụ nữ khiến quảng cáo biết im lặng.

Cô cười mỗi khi nghe những danh xưng đó, vì biết – đằng sau mọi ánh đèn, vẫn chỉ là cô gái nhỏ năm nào run tay cầm tệp dữ liệu, nhìn sếp tổng lạnh lùng bước qua hành lang kính.

Mọi thứ thay đổi, trừ một điều: cô vẫn giữ thói quen pha cacao vào mỗi sáng, và ngẩng nhìn trời trước khi bắt đầu công việc.

Một buổi sáng tháng Mười, khi nắng vàng chảy xuống như mật, cô nhận được email từ bộ phận nhân sự:

Chủ đề: Thông báo nhân sự quốc tế

Nội dung: Từ tháng tới, anh Tống Duy Khải sẽ quay lại Việt Nam giữ vị trí Giám đốc Chiến lược sáng tạo khu vực.

Tay cô dừng lại trên chuột. Mắt cô dừng lại trên hai chữ: quay lại.

Bên ngoài, nắng chiếu qua khung kính thành những vệt dài – giống hệt lần cuối cô thấy anh, trong đêm anh nói “Nếu em còn giữ nhịp, anh sẽ tìm được đường.”

Thì ra anh thật sự tìm được.

Cô khẽ cười, cười như một người vừa đọc lại trang nhật ký cũ mà không còn thấy đau. Nhưng rồi, trong đáy lòng, vẫn có một nhịp gì đó chạm khẽ – như tiếng gõ của hạt mưa đầu mùa.

Ngày anh trở lại, công ty như có luồng không khí mới. Người cũ người mới đều xôn xao. Cửa thang máy mở, anh bước ra – dáng vẫn vậy, chỉ khác là tóc điểm thêm vài sợi bạc, và ánh mắt mang vẻ yên ổn của người đã học xong cách buông.

Cô tình cờ gặp anh ở hành lang tầng 28.

Cả hai cùng dừng bước.

“Chào em,” – anh nói, nụ cười nhỏ nhưng thật.

“Chào anh.” – Cô đáp, giọng bình tĩnh đến mức chính cô cũng ngạc nhiên.

Họ không ôm, không bắt tay. Chỉ mỉm cười – như hai người từng đi qua một mùa mưa dài, và giờ gặp lại dưới cùng bầu trời nắng.

Anh trở lại không vào vai lãnh đạo trực tiếp, mà làm cố vấn cho dự án mới “Người Giữ Ánh Sáng” – chiến dịch nói về những người âm thầm làm đẹp cho thành phố. Cô là người phụ trách chính. Điều đó đồng nghĩa với việc… họ sẽ làm việc cùng nhau.

Buổi họp đầu tiên, anh lắng nghe chăm chú, thi thoảng gật nhẹ khi cô trình bày khung ý tưởng. Khi cô kết thúc, anh chỉ nói:

“Rất tốt. Nhưng còn thiếu.”

“Thiếu gì ạ?”

“Thiếu con người thật của em.”

Cả phòng nhìn sang. Cô hơi khựng, nhưng vẫn đáp:

“Dự án này không phải chuyện cá nhân.”

“Không.” – Anh lắc đầu. “Tất cả những gì chạm đến người xem đều là chuyện cá nhân. Em quên mất rằng chính cảm xúc của em mới là thứ khiến người ta tin.”

Cô im. Trong khoảnh khắc ấy, cô thấy lại người đàn ông từng ngồi sau khung kính chỉ đạo cô năm xưa – vừa nghiêm, vừa dịu, vừa khiến cô muốn chứng minh rằng mình đã trưởng thành.

Chiều hôm đó, cô ngồi lại một mình, mở file thô. Hình ảnh là những người lao động, những người dọn rác ca đêm, người sửa đèn đường, người bảo vệ ca sáng. Nhưng đúng như anh nói – chúng thiếu một nhịp tim.

Cô bật dậy, xách máy ảnh film anh từng gửi tặng, đi ra phố.

Đêm đó, Sài Gòn không mưa. Cô lang thang qua từng ngã tư, dừng trước một người công nhân đang lau kính của tòa nhà cao tầng. Anh ta cười với cô qua lớp mặt nạ.

“Em chụp hả?”

“Vâng. Em muốn chụp ánh sáng của anh.”

“Ánh sáng của tôi á? Tôi chỉ lau kính thôi mà.”

“Chính thế. Anh lau để người khác thấy rõ hơn.”

Anh ta cười, quay lại tiếp tục công việc. Cô bấm máy. Click.

Khoảnh khắc ấy, cô hiểu ra điều mà bao năm qua anh luôn nói: ánh sáng không nằm ở nơi ta chiếu, mà ở nơi ta dừng.

Sáng hôm sau, cô mang những tấm ảnh đó lên trình. Anh xem rất lâu, không nói. Khi nhìn đến bức người công nhân đang cúi mình dưới vệt sáng vàng hắt ra từ đèn đường, anh khẽ gật.

“Đây rồi,” – anh nói nhỏ. – “Đây là con người thật của em.”

Cô hỏi: “Làm sao anh biết?”

“Vì trong khung hình này, người chụp và người được chụp đang cùng một nhịp.”

Cô mím môi, mắt chợt cay. Anh không nhìn cô, chỉ khẽ cười. “Cảm ơn em vì không để ánh sáng tắt.”

Chiến dịch “Người Giữ Ánh Sáng” ra mắt vào mùa mưa năm ấy.

Video mở đầu bằng hình ảnh một người lau kính tòa nhà trong đêm, mưa rơi, ánh đèn thành phố phản chiếu qua từng giọt nước, và giọng đọc thì thầm:

“Có những người không đứng dưới ánh đèn,

nhưng nhờ họ mà chúng ta nhìn thấy ánh sáng.”

Chỉ sau ba ngày, clip lan khắp mạng xã hội. Người ta nói nó không giống quảng cáo, mà giống một lời tri ân. Và trong phần credit cuối, dòng chữ nhỏ hiện lên:

Director: Lâm Nhi & Tống Duy Khải

Tối hôm đó, cô nhận được tin nhắn từ anh:

“Anh vừa xem lại lần thứ mười. Không phải để kiểm tra. Mà để nhớ.”

Cô đáp:

“Nhớ gì ạ?”

“Nhớ rằng, nếu ngày đó anh không rời đi, có lẽ em sẽ không bao giờ tìm được ánh sáng của riêng mình.”

Cô nhìn dòng chữ ấy rất lâu. Rồi gõ lại:

“Và nếu anh không quay lại, có lẽ em sẽ quên mất rằng ánh sáng chỉ có ý nghĩa khi có người cùng nhìn.”

Ba chấm nhỏ nhấp nháy, rồi biến mất. Không có hồi âm.

Tuần sau, họ cùng lên Đà Lạt để quay hậu trường cho báo chí. Trời lạnh, sương dày, và Slow Pulse vẫn còn đó, bảng hiệu đã ngả màu gỗ, nhưng hương cà phê vẫn y nguyên. Anh mở cửa trước, quay lại cười: “Uống lại cốc cacao không?”

“Chắc là có.”

Khi cốc đặt xuống bàn, hơi nóng làm mờ kính cửa sổ. Bên ngoài, mưa bắt đầu rơi. Anh nói chậm, giọng pha trong tiếng nhạc nền nhỏ:

“Anh không biết tương lai sẽ thế nào. Có thể chúng ta lại đi xa. Nhưng ít nhất, anh muốn em biết rằng, mỗi khi thành phố sáng, anh sẽ nghĩ tới em – người đã dạy anh cách nhìn nó bằng mắt người, không phải bằng chỉ số.”

Cô cười, nhìn ra mưa. “Còn em sẽ nhớ anh – người đã khiến những tấm kính thôi phản chiếu, mà bắt đầu thở.”

Họ im, chỉ có mưa rơi đều, tiếng cốc chạm bàn khẽ như nhịp tim.

Khi chia tay, anh nói: “Em ở lại đi, anh về trước. Có chuyến họp online với Singapore.”

Cô gật. “Anh đi chậm thôi, đường trơn lắm.”

Anh quay lại cười: “Anh không biết đi nhanh nữa đâu.”

Cô nhìn theo anh khuất dần sau màn sương. Một cơn gió nhẹ lùa qua, thổi bay vài giọt mưa đọng trên cửa kính. Trong lòng cô dâng lên cảm giác rất lạ – không buồn, không vui, chỉ ấm.

Trên bàn, cốc cacao vẫn còn nửa, hơi khói lượn vòng như vệt sáng nhỏ. Cô lấy máy ảnh film, giơ lên, bấm một tấm.

Click.

Khung hình ấy sau này được chọn làm ảnh bìa cho cuốn sách “Nhịp Sống – Những câu chuyện giữa ánh sáng và im lặng” của cô. Ở trang đầu, cô viết dòng đề tặng:

“Gửi người đã dạy tôi rằng:

có những ánh sáng không cần ở bên,

chỉ cần ở lại sau lưng mưa.”

Và khi độc giả đọc đến đó, có lẽ họ sẽ không biết — giữa hàng triệu vệt sáng trong thành phố, vẫn còn một vệt nhỏ, bền bỉ, đang dõi theo từng nhịp thở của cô gái mang tên Lâm Nhi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×