khi tổng giám đốc biết cười

Chương 3: Phác thảo một nụ cười


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Tư, cả khối rộn lên như tổ ong. Bản demo “Một buổi tối chậm lại” được chọn để quay thử, phân vai gọn: một cặp đôi trẻ, bối cảnh căn hộ nhỏ, cửa sổ nhìn ra trời mưa nhân tạo. Lâm Nhi được giao làm điều phối hiện trường – một nhiệm vụ mà ngay chính cô cũng ngỡ ngàng. Chị Lan vỗ vai: “Điều phối khác với trợ lý nha, em là mạch máu của set quay. Hít sâu, giữ nhịp.”

Cô gật, hít thật sâu. “Giữ nhịp.” – câu đó khiến cô nhớ đến tách cacao hôm qua.

Lịch quay bắt đầu lúc 15:00 tại studio tầng 17, nhưng rắc rối đến sớm hơn hai tiếng. Đạo cụ mưa nhân tạo – hệ thống ống phun để tạo hạt mưa trên mặt kính – bỗng báo hết hàng. Kế hoạch đặt từ tuần trước, có mail xác nhận, nhưng bên cung cấp nói… “Đã bị hủy lúc rạng sáng.” Trên hệ thống đặt hàng của công ty, có đúng một lệnh hủy, gửi từ tài khoản nội bộ tên “nguyenthanh.lt”.

“Lại nữa…” – anh Minh gằn giọng, ánh mắt tối sầm. Rõ ràng chuyện email rò rỉ hôm trước không phải ngẫu nhiên. “Ai chơi bẩn vậy?”

Không ai trả lời. Không khí trong phòng họp chùng xuống. Lâm Nhi thấy bàn tay mình lạnh đi, nhưng cô buộc miệng: “Em có thể… giải pháp tạm. Không có ống phun, mình dùng máy phun sương từ quán café, cộng đèn hắt low-key để giả mưa trên kính. Hiệu ứng giọt có thể thêm bằng glycerin. Em từng làm ở CLB làm phim sinh viên, tụi em vẫn dùng cách này để quay trong phòng trọ.”

Cả phòng ngớ người. Giám đốc Sáng tạo nhướn mày: “Có thử nghiệm chưa?”

“Có ạ.” – cô mở điện thoại, tìm clip cũ quay bằng máy ảnh rẻ tiền. Trong đó, hạt “mưa” vỡ thành vệt dài trên kính, ánh đèn hắt tạo chiều sâu. “Nếu dùng cảm biến to và ống 50mm, tiệm nét vào bề mặt kính, sẽ thành khung rất mềm.”

“Được.” – giọng trầm phía cửa vang lên. Mọi người quay lại: Tống Duy Khải đứng đó từ khi nào, tay đút túi, dáng bình tĩnh như đang đứng trước bảng số liệu. “Làm theo phương án của Lâm Nhi. Hôm nay quay đúng tiến độ. Minh, kiểm tra quyền truy cập tài khoản ‘nguyenthanh.lt’. Pháp chế phối hợp IT.”

Anh nhìn sang cô, một cái gật nhẹ như điểm danh. “Em điều phối.”

Lâm Nhi “dạ” mà tim đập rối. Không phải vì áp lực, mà vì niềm tin đột ngột đặt lên vai. Niềm tin có trọng lượng, nhưng là thứ người ta sẵn sàng gánh.

Studio tầng 17 như một thế giới khác: trần cao, tường phủ foam tiêu âm, đèn treo thành dãy, dây nhợ giăng như mạng nhện. Mùi gỗ mới, mùi nhựa, mùi người lẫn mùi ánh sáng nóng. Cô cầm clipboard, đánh dấu từng hạng mục: kính, đèn led panel, máy phun sương thuê tạm, chai glycerin, khăn lau, cốc sứ, thìa kim loại, cardigan màu be cho nữ diễn viên, đồng hồ tay cho nam diễn viên.

“Nước nóng đâu?” – chuyên viên thu âm hỏi.

“Có đây, ấm lớn 2 lít. Để xa mic kẻo sôi.” – cô đáp, không cần nhìn giấy.

“Ánh sáng ấm thêm 10%.” – quay phim nói.

“Ok, panel B tăng 10, gel vàng nhẹ.” – cô ra hiệu cho trợ lý ánh sáng.

“Tách sứ rung, thu lại âm bị méo.” – sound check lắc đầu.

“Đổi sang thìa dày hơn, gõ nhẹ từ rìa vào.” – cô đưa phương án, nhớ bài học nhỏ trong một đêm tự quay.

Mọi chuyển động ăn khớp dần. Nam diễn viên mặc sơ mi xám, nữ diễn viên búi tóc thấp, áo cardigan be, nét mặt dịu. Trên ô cửa kính do team set dựng, giọt glycerin lên chậm, máy phun sương tạo lớp “mưa” mịn. Khi ánh đèn ấm quét xiên, khung hình thật sự… chậm lại.

“Rồi.” – quay phim ra hiệu. “Camera.”

“Âm thanh.” – “Chạy.”

“Bảng.” – “Take 1.”

“Diễn.”

Nữ diễn viên đặt cốc xuống, thìa chạm khẽ. Nam diễn viên ngồi đối diện, ánh mắt mềm. Không thoại. Chỉ hơi thở, và tiếng mưa mỏng. Ở giây thứ sáu, khi nữ diễn viên ngẩng lên, khóe miệng nhích nhẹ – một nụ cười nhỏ, như ánh sáng cuối khung hình mà ai đó đã viết email nhắc. Quay phim hạ máy. “…Đẹp.”

Take 2, Take 3. Mỗi lần, Lâm Nhi điều chỉnh những thứ nhỏ hơn cả hơi thở: khoảng cách thìa và thành cốc, nhịp đặt tay, góc xoay của đèn để giọt mưa không lóe quá. Thời gian trôi như sợi chỉ cẩn trọng, không đứt.

Giữa lúc cả ê-kíp đang vào guồng, điện hành lang nhấp nháy. Một bóng người lảng qua cửa. Lâm Nhi thoáng thấy chiếc thẻ nhân viên màu xanh lạ – không thuộc khối Sáng tạo. Cô bước ra, nhưng lối rẽ đã trống. Trở vào, cô nói nhỏ với bảo vệ tầng: “Anh để ý giúp em ai lạ quanh đây nhé. Studio đang quay.”

“Ok em.” – người bảo vệ gật, mắt sắc lại.

Quay xong cảnh chính, còn một cảnh insert: tay nữ diễn viên vuốt hơi nước trên kính, lộ ra khoảng trời nhỏ sáng hơn. Quay phim bảo “take nữa cho chắc.” Lâm Nhi nhìn giờ – 16:50. Nếu xong trong mười phút, kịp cắt gọn, ráp nhạc, gửi sếp trước 18:00 như lịch. Cô đứng sau monitor, tay vô thức nắm dây tai nghe. Ở rìa tầm nhìn, Tống Duy Khải xuất hiện im lặng, đứng sau hậu trường, không xen vào, chỉ quan sát. Ánh mắt anh dừng ở khung hình, rồi dừng trên… cô.

Take cuối cùng đẹp đến mức ê-kíp tự vỗ tay nhỏ. Quay phim hạ máy, thở ra khoan khoái: “Đủ rồi. Giao cho hậu kỳ.” Cả đội bắt đầu thu dọn. Lâm Nhi ngồi bệt xuống sàn hai phút – đúng hai phút thôi – rồi bật dậy chạy lên phòng dựng.

Hậu kỳ làm việc như đang chơi đàn: lướt qua các lớp clip, chọn best take, đặt vào timeline, kéo nhạc nền “thở chậm – piano thấp”. Cô xin thêm mấy giây cho “ánh sáng cuối khung hình”, để nụ cười kia có chỗ nở. Đúng 17:48, bản cut đầu tiên xuất ra. Cô đặt tên file “SlowPulse_v1”, gửi link cho Tống Duy Khải, CC team.

Phần việc của cô tưởng đã xong, nhưng chuông điện thoại reo. “Bảo vệ tầng 17 đây. Em xuống một chút được không? Anh bắt gặp một người lạ dùng thẻ ra vào tạm, đang chụp hình tài liệu dán ngoài studio.”

Cô đứng bật dậy, tim đổi nhịp. Tầng 17 vắng hơn giờ này. Người đàn ông bị giữ lại gầy, mắt láo liên, tay cầm điện thoại mở ứng dụng chụp. Trên màn hình là bản schedule quay, những dòng ghi chú “góc kính – nhạc – tông màu”. Không phải bí mật quốc gia, nhưng đủ để đối thủ đoán ra định hướng.

“Anh là ai?” – cô hỏi, cố giữ bình tĩnh.

“Hợp tác freelance… nhầm tầng…” – người ấy ấp úng.

“Thẻ tạm này cấp cho ai?” – cô nhìn bảo vệ.

“Đăng ký tên… à, ‘Nguyễn Thành’.” – bảo vệ cau mày. “Trùng với tài khoản ‘nguyenthanh.lt’ bên em hay không thì… anh không biết.”

Cô im lặng một giây. “Anh giữ giúp em, mời IT và pháp chế xuống.” – cô nói. “Bản schedule này không quan trọng bằng… chiếc USB.” Cô nhìn nhanh quanh sảnh. Một máy in nhỏ mở nắp, khe USB lộ ra. Cô bước đến, rút nhẹ – trong khe có một chiếc USB đen bé xíu.

Người đàn ông kia thoáng biến sắc. “Cô làm gì—”

“Anh bình tĩnh.” – cô siết USB trong tay. “Ở đây có camera.”

Năm phút sau, IT và pháp chế đến, quy trình được thực hiện: lập biên bản, sao chụp thiết bị, mời người lạ xuống phòng an ninh. Trước khi đi, Lâm Nhi nhắn một dòng ngắn cho Tống Duy Khải: “Tầng 17 có người lạ chụp schedule. Đã bàn giao pháp chế. USB đặt trong máy in – nghi sao chép file.”

Cô trở lại phòng làm việc, vai rớt xuống vì mệt. Mở mail. “Đã nhận. Lên tầng 28.” – Tống Duy Khải trả lời gần như ngay lập tức.

Phòng anh sáng vừa đủ. Trên màn hình, video “SlowPulse_v1” đứng ở giây cuối – giọt mưa vỡ ra trên kính, nụ cười chạm thành cốc vang nhỏ. Anh không nhìn màn hình mà nhìn cô.

“Em làm tốt.” – anh nói.

Cô toan kể chuyện tầng 17, nhưng anh đưa tay ra hiệu: “Tôi đã biết. Pháp chế báo. Camera thấy rõ. Cảm ơn vì em nhanh tay.” Anh ngừng, giọng chậm hơn: “Em hiểu không, ‘nhịp chậm’ không có nghĩa là thiếu phản xạ. Chậm ở khung hình, nhanh ở quyết định.”

Cô cười, một nụ cười tự nhiên. “Em đang học.”

Anh gật. “Về video: đẹp. Nhưng tôi muốn thêm một khung 2 giây trước khi nụ cười xuất hiện – khán giả cần thời gian nghĩ mình đang nhìn vào đâu, rồi mới thấy ‘ánh sáng’. Cho hậu kỳ một bản ‘v1.1’ trước 10:00 sáng mai.”

“Dạ.” – cô ghi vào sổ. “Và về vụ USB—”

“Từ giờ, mọi file nhạy cảm không để ở máy in chung, không để ổ rời không mã hóa.” – anh nhìn thẳng. “Em soạn hướng dẫn bảo mật tạm cho ê-kíp quay, gửi nội bộ tối nay.”

“Tối nay ạ?” – cô buột miệng, rồi nhớ ra lịch của mình trống. Cô gật. “Em làm ngay.”

Anh nhìn cô thêm một nhịp. Ánh đèn bàn tạo một vòng sáng dịu quanh vai áo vest. Bỗng anh hỏi, như không liên quan: “Hồi sinh viên, em làm phim vì thích hay vì… cần?”

Cô ngập ngừng một giây. “Vì cần học bổng. Với vì… khi cầm máy, em bớt sợ.”

“Bớt sợ cái gì?”

“Bớt sợ bị nhìn thấy là kém.” – Cô cười khẽ. “Máy quay buộc người ta nhìn lại, chậm lại. Khi chậm, em ít sai hơn.”

Tống Duy Khải lặng đi một thoáng. “Tôi hiểu.” – anh nói, giọng trầm hơn. “Người ta hay tưởng tôi không cười vì kiêu. Thật ra… là vì tôi sợ làm người khác hy vọng vào một điều tôi chưa chắc giữ được.” Anh quay mặt đi, như vừa lỡ nói quá nhiều. “Dù sao, hôm nay, nhóm em đã làm được điều đáng hy vọng.”

Cô muốn nói “cảm ơn” nhưng sợ câu chữ vụng về làm mất khoảnh khắc hiếm hoi ấy. Cô chỉ gật, mắt sáng. Cô cầm lấy tách cacao anh đặt bên cạnh laptop – một thói quen anh đang tạo cho cô, hoặc cho chính mình – nhấp một ngụm đã hơi nguội, nhưng vẫn ngọt.

Ra khỏi phòng, cô đi chậm dọc hành lang kính. Thành phố dưới chân như bỗng rút nhịp, những đốm đèn bớt nhấp nháy. Cô mở Slack, nhắn cho ê-kíp: “Video v1 được duyệt. Sáng mai chỉnh thêm 2s pre-roll. Đồng thời, đọc giúp mình Hướng dẫn Bảo mật Tạm – gấp.” Cô mở tài liệu mới, gõ nhanh các mục: đặt tên file, phân quyền link, lưu bản gốc trong drive mã hóa, không cắm USB lạ, không in ra ngoài studio. Mười lăm phút sau, bản hướng dẫn đã gọn ghẽ, gửi đi.

Đêm, cô về muộn. Mẹ nhắn hình tô canh cá nấu dứa. Cô trả lời: “Con ăn sau khi xong một ít.” Cô mở máy, xem lại video v1 một lần nữa – chỗ “ánh sáng cuối khung hình” vẫn khiến cô rùng mình nhỏ. Điện thoại rung. Tin nhắn từ số lạ, chỉ có một dòng: “Chậm không phải là chờ đợi. Chậm là đang đi đúng hướng.” Ở dưới ký hiệu “—D.K.”

Cô nhìn dòng chữ rất lâu. Không cần lưu tên, cô cũng biết là ai. Cô đặt điện thoại xuống, tựa đầu vào ghế, nghe tiếng trái tim mình dịu thành một nhịp vững. Ở đâu đó trong tòa nhà cao kia, có lẽ một người đàn ông cũng đang đếm nhịp. Và giữa hai nhịp đếm không âm thanh ấy, một nụ cười rất nhỏ đang được phác thảo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×