khi tổng giám đốc biết cười

Chương 4: Những khoảng lặng trong dữ liệu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng thứ Năm, không khí trong công ty như chậm hơn thường ngày. Sau vụ xâm nhập tầng 17, mọi người trở nên cẩn trọng — mỗi email gửi đi đều được kiểm tra kỹ, mỗi USB cắm vào đều bị soi như một mầm bệnh lạ. Nhưng giữa không khí nặng đó, dự án “Nhịp chậm” lại là thứ duy nhất khiến văn phòng vẫn sáng đèn muộn.

Lâm Nhi đến sớm. Trên bàn, tách cacao nóng đang tỏa khói — không ghi tên, nhưng cô biết ai để đó. Cô khẽ cười, rồi mở laptop, hoàn thiện bản dựng v1.1. Theo yêu cầu của anh, cô thêm hai giây im trước nụ cười — hai giây im tưởng như vô nghĩa, nhưng khi xem lại, cô nhận ra nó giống một nhịp thở, một khoảng dừng khiến người xem… thấy mình trong đó.

Khi cô gửi bản mới, chỉ ba phút sau, cửa phòng mở.

“Lên tầng 30.” – Giọng Tống Duy Khải vang ngắn. “Ban giám đốc muốn xem demo.”

Cô gật, ôm laptop theo anh.

Phòng họp tầng 30 sáng rực ánh đèn. Những gương mặt quyền lực ngồi quanh bàn, biểu cảm lạnh như bảng số liệu: ông Trịnh – Giám đốc Tài chính, chị Hồng – Trưởng khối Truyền thông, và Phó Tổng – người được đồn là sắp lên thay anh nếu dự án này thất bại.

Khi slide bật lên, video “Nhịp chậm” bắt đầu chạy. Trong 60 giây, căn phòng im như nín thở: tiếng mưa rơi, ánh đèn vàng, và cuối cùng, nụ cười ấy – nụ cười nhỏ, sáng nhẹ như một ngôi sao xa.

Khi màn hình tắt, không ai nói gì trong vài giây. Rồi ông Trịnh gõ ngón tay:

“Đẹp, nhưng doanh số thì sao? Tỉ lệ click có tăng không nếu chậm vậy?”

Tống Duy Khải trả lời, giọng bình tĩnh:

“Dữ liệu test nội bộ đã có. Trong nhóm thử nghiệm, retention tăng 18%, mức độ chia sẻ gấp 1,4 lần. Con người không phải máy. Khi họ dừng lại, họ nhớ lâu hơn.”

“Nhớ không nuôi nổi công ty.” – Phó Tổng mỉm cười nhạt. “Thị trường muốn tốc độ.”

“Thị trường cũng mệt mỏi vì tốc độ.” – Anh đáp, lần đầu nhìn thẳng. “Nếu chỉ đua nhanh, thương hiệu sẽ chết vì chính nhịp tim của mình.”

Lâm Nhi ngồi bên cạnh, nghe từng lời. Cô chưa bao giờ thấy anh nói với giọng ấy – không to, nhưng có trọng lượng như một nhịp trống trong đêm yên.

Cuộc họp kéo dài hơn một giờ. Cuối cùng, chị Hồng – người vốn ít nói – khẽ gật:

“Tôi đồng ý thử nghiệm. Chúng ta phát hành ‘Nhịp chậm’ làm dự án thương hiệu phụ, không đưa toàn bộ ngân sách. Nếu thành công, sẽ nhân rộng.”

Ánh nhìn giữa cô và anh chạm nhau. Trong giây đó, cô thấy trong mắt anh – lần đầu tiên – không phải sự lạnh lùng, mà là sự nhẹ nhõm.

Chiều hôm đó, khi mọi người ăn trưa muộn, anh gọi cô đến phòng làm việc.

“Cảm ơn em.” – Anh nói, giọng trầm nhưng dịu. “Nếu không có ý tưởng của em, hôm nay tôi không có cơ hội để bảo vệ nó.”

“Em chỉ làm việc của mình thôi ạ.” – Cô đáp khẽ, nhưng lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Anh im vài giây, rồi hỏi: “Em có bao giờ nghĩ, mình sẽ làm sáng tạo chuyên nghiệp không?”

“Em chưa dám nghĩ.”

“Dám đi thì mới đến.” – Anh nói, nhìn qua cửa sổ. “Ngày xưa tôi cũng không dám nghĩ sẽ làm tổng giám đốc. Tôi chỉ… bị đẩy đến chỗ đó. Khi cha mất, tôi có hai lựa chọn: rời đi, hoặc học cách chịu trách nhiệm cho hàng trăm con người.”

Anh quay lại nhìn cô. “Nhưng có lẽ tôi đã quá bận rộn chịu trách nhiệm mà quên mất… con người cũng cần cảm xúc.”

Câu nói đó khiến cô lặng đi. Anh hiếm khi nói về bản thân, mà mỗi lần nói, lại như gỡ bỏ một lớp kính mờ.

Cô cười nhẹ: “Vậy thì dự án này là cơ hội để anh… chậm lại một chút.”

Anh khẽ nhếch môi, lần đầu tiên cười rõ ràng. “Có lẽ vậy.”

Tối cùng ngày, họp nhóm nhỏ để chuẩn bị truyền thông trước khi tung video. Phòng làm việc chỉ còn ánh đèn vàng, mọi người đã về. Lâm Nhi, chị Lan và vài người trong team ngồi vẽ storyboard phụ.

9:00 tối, đèn hành lang tắt dần. Chị Lan ra về, chỉ còn cô ở lại hoàn thiện phần cuối. Khi lưu file, hệ thống báo lỗi: “Mạng nội bộ mất kết nối. Vui lòng thử lại sau.” Cô thử mở trình duyệt – không có mạng. Một email hiện lên trong hộp thư, không tiêu đề, gửi từ địa chỉ nặc danh:

“Đừng quá tin ai. Người cười với em hôm nay, có thể chính là người cắt mạng ngày mai.”

Cô sững lại. Tay run. Ai đó đang theo dõi cô.

Ngay lúc ấy, điện thoại cô sáng lên: “Tống Duy Khải gọi đến.”

“Vẫn còn ở công ty?” – Giọng anh vang qua loa, trầm và khàn hơn bình thường.

“Dạ, em đang lưu file thì mất mạng.”

“Ở yên đó.” – Anh nói nhanh. “Đừng mở thêm gì. Tôi xuống ngay.”

Hai phút sau, cửa mở. Anh bước vào cùng nhân viên IT. Sau vài thao tác, hệ thống phát hiện có một thiết bị lạ kết nối trái phép vào mạng công ty qua tầng 19. Anh nhìn cô, rồi dặn IT: “Cô ấy không rời khỏi công ty một mình cho đến khi tôi nói.”

Cô ngạc nhiên. “Sao ạ?”

“Vì có ai đó đang cố lấy dữ liệu dự án này. Và em là người cuối cùng chạm vào nó.”

Không khí trong phòng đặc quánh. Anh quay sang cô, giọng thấp: “Đừng sợ. Tôi sẽ bảo vệ dự án này… và em.”

Câu nói ấy, dù ngắn, khiến cô thấy tim mình chao nhẹ. Không phải vì lời hứa, mà vì ánh mắt anh – ánh mắt không còn lạnh như thép, mà là ánh mắt của một người đang tin vào điều gì đó lần đầu tiên.

Gần nửa đêm, sự cố được khắc phục. Cô rời khỏi công ty trong ánh đèn bảo vệ hắt lên vỉa hè. Thành phố đã ngủ, chỉ còn vài ô cửa sáng mờ.

Điện thoại rung. Tin nhắn từ anh:

“Đã khôi phục hệ thống. Ngủ sớm. Mai 9:00 họp với truyền thông.

P.S: Cacao vẫn để tủ lạnh, sáng mai nhớ hâm nóng.”

Cô bật cười khẽ, đứng giữa đêm yên, màn hình điện thoại sáng lên trong tay. Cảm giác an tâm len vào ngực, dịu dàng như hơi cacao ấm.

Cô nhắn lại một dòng:

“Em sẽ giữ nhịp. Cảm ơn anh.”

Và khi cô gập điện thoại lại, bầu trời đêm như cũng chậm thêm một nhịp – yên, lặng, nhưng đầy hứa hẹn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×