khi tổng giám đốc biết cười

Chương 6: Giữa hai tầng kính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Hai, ngày ra mắt “Nhịp chậm”. Cả tòa nhà Minh Dương như thở cùng một nhịp – chậm, sâu, nhưng ẩn trong đó là sự hồi hộp của hàng trăm con người. Màn hình lớn ở sảnh hiển thị đồng hồ đếm ngược: 09:59 – 10:00 – 10:01… Video chính thức được đăng tải.

Lâm Nhi đứng trong phòng họp tầng 28 cùng nhóm truyền thông. Tống Duy Khải im lặng, tay cầm cốc cà phê nhưng chưa uống. Trên màn hình là trang YouTube của công ty – lượt xem nhảy từng con số. 60 giây đầu, không có lời thoại, chỉ tiếng mưa và hơi thở. Ở giây 58, nụ cười xuất hiện. Một khoảnh khắc đơn giản, nhưng cả căn phòng như dừng lại.

“Comment đầu tiên.” – anh Minh thì thầm.

Một tài khoản viết: ‘Tôi đã xem ba lần mà vẫn thấy yên lòng.’

Câu thứ hai: ‘Không ngờ quảng cáo lại khiến tôi… im lặng.’

Chị Hồng nhìn sang anh Khải, khẽ mỉm cười: “Có vẻ ‘chậm’ đang thắng tốc độ.”

Anh không trả lời, chỉ gật nhẹ. Nhưng trong ánh mắt anh, có một thứ lấp lánh khó gọi tên – không phải niềm kiêu hãnh, mà là sự nhẹ nhõm của người vừa thả một viên đá khỏi tim.

Còn Lâm Nhi, cô nhìn những dòng bình luận cuộn lên như những hơi thở dài. Cô thấy chính mình trong mỗi câu chữ ấy – trong từng giọt mưa, từng cái chạm vào kính, từng nụ cười cuối khung hình.

Chiều cùng ngày, số liệu cập nhật: Lượt xem: 212.000 – Tỷ lệ giữ người: 73% – Tăng trưởng tự nhiên: 41% so với trung bình ngành.

Đội Media vỗ tay, ai đó reo lên: “Vượt target rồi!”

Tống Duy Khải chỉ nói: “Chúng ta mới bắt đầu.”

Anh quay sang cô: “Chuẩn bị cho buổi live tối nay. 21:15, đừng để trễ.”

Cô gật đầu, tim khẽ rung.

Tối, phòng quay nhỏ được dựng ngay trong studio tầng 17. Ánh sáng vàng mờ, camera đặt trước cửa kính. Ngoài trời, mưa thật đang rơi. Giống như trời cũng nhập vai.

Lâm Nhi ngồi phía sau máy quay, micro nhỏ gắn trước ngực. Cô đọc chậm rãi đoạn mở đầu do chính mình viết:

“Khi thế giới chạy quá nhanh, đôi khi điều duy nhất bạn cần là 60 giây để nhớ mình đang ở đâu. Nếu bạn đang nghe, đừng lướt. Hãy dừng lại, hít sâu… và nghe tiếng mưa.”

Cô ngẩng lên. Ánh đèn phản chiếu vào kính, tạo thành hai gương mặt song song – một ngoài thật, một trong gương. Bình luận bắt đầu đổ đến: ‘Đang xem từ Hà Nội.’ – ‘Tiếng mưa thật quá!’ – ‘Tôi thấy bình yên ghê.’

Cô mỉm cười, hỏi: “Lần gần nhất bạn để im điện thoại trong 1 phút là khi nào?”

Phía sau, Tống Duy Khải đứng quan sát qua màn hình phụ. Anh không xen vào, nhưng khi thấy cô ngẩng đầu cười, anh khẽ thở ra – như chính bản thân cũng vừa dừng lại.

Buổi live kết thúc sau 15 phút. Không có hiệu ứng màu mè, không có chiêu trò. Chỉ có im lặng, mưa, và một nụ cười thật.

“Ổn chứ?” – Anh hỏi khi cô tháo mic.

“Ổn ạ. Có hơn hai nghìn người ở lại đến cuối.” – Cô đáp, ánh mắt sáng như ánh đèn phản lên mặt kính.

“Vậy thì em biết không…” – Anh ngập ngừng, rồi nói chậm hơn, “Cái mà tôi tìm suốt bao năm làm thương hiệu – là khoảnh khắc thật đó.”

Cô cười, hơi run. “Có lẽ… em cũng tìm thấy nó hôm nay.”

Sáng hôm sau, bài báo đầu tiên xuất hiện: “Minh Dương bất ngờ chiếm spotlight với chiến dịch ‘Nhịp chậm’ – Quảng cáo không cần nói, chỉ cần thở.”

Cả phòng rộn tiếng vỗ tay.

Nhưng niềm vui chưa kịp kéo dài, thì một tin khác đến – email nặc danh gửi toàn bộ nhân viên công ty, kèm một bức ảnh chụp buổi tối trước đó: Lâm Nhi và Tống Duy Khải đứng cạnh nhau ở hành lang kính tầng 17, bóng họ phản chiếu trong mưa, trông như một khung cảnh thân mật. Dòng chữ phía trên:

“Thì ra lý do ‘Nhịp chậm’ được ưu ái là thế này.”

Phòng họp tràn tiếng xì xào. Mọi ánh mắt quay sang cô. Cổ họng Lâm Nhi khô rát. Cô chỉ kịp nói: “Đó là lúc em tháo mic, anh Khải đang hỏi về… thống kê buổi live.”

Không ai trả lời.

Tống Duy Khải bước vào, ánh mắt quét một vòng, rồi dừng ở cô. Anh nói rõ từng chữ:

“Người gửi mail này đã truy cập trái phép hệ thống nội bộ. Bộ phận IT đang khoanh vùng IP. Còn về việc trong ảnh – đúng, chúng tôi đang bàn công việc. Và nếu ai thấy điều đó là vấn đề, tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm.”

Giọng anh trầm, lạnh, nhưng mang theo sức nặng khiến cả phòng im bặt. Anh quay đi, chỉ nói: “Mọi người quay lại làm việc. Không có gì để bàn thêm.”

Lâm Nhi cúi đầu, cắn chặt môi. Khi mọi người tản ra, chị Lan ghé lại, nắm tay cô: “Đừng run. Ở đây có người tin em.”

Cô khẽ gật, mắt cay.

Tối hôm đó, cô ngồi trong căn phòng nhỏ, laptop mở nhưng không gõ nổi chữ. Tin nhắn của mẹ nhảy lên:

“Thấy bài quảng cáo của con trên TV rồi đó. Đẹp lắm. Con làm tốt lắm.”

Cô cười trong nước mắt. Ngoài trời, mưa lại rơi. Lúc này, cô mới hiểu – điều “chậm” không phải chỉ là tốc độ, mà là dám đứng vững giữa sóng tin đồn mà không để mình cuốn đi.

Cửa sổ khẽ vang tiếng gõ. Cô bước lại, mở ra. Một mảnh giấy nhỏ bị gió thổi tới, mắc vào khung kính. Trên giấy chỉ có ba chữ viết tay – nét nghiêng mạnh: “Giữ nhịp, Nhi.”

Cô biết ngay ai viết, và cũng biết – bức tường giữa họ, bằng cách nào đó, đang trở nên trong suốt.

Sáng hôm sau, Tống Duy Khải bước ra khỏi thang máy tầng 28. Ánh sáng sớm phản lên mặt anh. Cả văn phòng đang rì rầm tin tức “Nhịp chậm” vượt mốc 1 triệu lượt xem trong 36 giờ. Nhưng anh không nhìn màn hình. Anh chỉ dừng lại bên bàn Lâm Nhi, giọng khẽ:

“Dự án tiếp theo – ‘Vệt sáng trong đêm’ – tôi muốn em tham gia từ giai đoạn ý tưởng.”

Cô ngẩng lên, ngỡ ngàng. “Anh không sợ người ta nói nữa sao?”

Anh mỉm cười – lần này, là một nụ cười thật.

“Đã đến lúc tôi học cách không để thế giới quyết định nhịp tim của mình.”

Cô nhìn anh, môi khẽ mấp máy mà không kịp nói gì. Ở ngoài kia, nắng đầu ngày rọi qua lớp kính, đọng lại thành vô số vệt sáng nhỏ — như lời đáp yên lặng cho tất cả những gì họ vừa trải qua.

Và ở giữa tầng kính trong suốt ấy, giữa mưa và nắng, giữa nghi ngờ và tin tưởng, một điều gì đó – lặng lẽ, bền bỉ – đang bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×