Ba ngày sau cơn bão tin đồn, Minh Dương trở lại nhịp bình thường. Bài đăng “Nhịp chậm” đã vượt 3,5 triệu lượt xem, trở thành chủ đề được chia sẻ khắp nơi như một “cơn mưa yên tĩnh” giữa mạng xã hội ồn ào. Mọi thứ tưởng như đang dần ổn định, nhưng dưới mặt nước phẳng, vẫn có những gợn sóng nhỏ mà chỉ vài người cảm thấy.
Lâm Nhi bắt đầu quen với việc có người nhìn mình khi đi qua hành lang — không phải tò mò, mà là kiểu ánh nhìn nửa tin nửa thử. Cô không giải thích nữa. Cô chọn im lặng, chọn “giữ nhịp”, đúng như câu mà anh từng viết.
Sáng nay, cô được mời lên tầng 30 — lần đầu tiên kể từ hôm ra mắt. Cửa kính mở, phòng họp sáng choang, những khuôn mặt lãnh đạo lớn lại ngồi quanh bàn. Bên cạnh Tống Duy Khải là Phó Tổng, vẻ ngoài điềm đạm nhưng mắt ánh lên thứ gì đó khó đọc.
“Chúc mừng đội ‘Nhịp chậm’.” – Phó Tổng mở lời, nụ cười mỏng. “Kết quả vượt mong đợi. Nhưng thành công ban đầu không có nghĩa là không cần cải tiến. Tập đoàn muốn tận dụng ‘hiệu ứng Lâm Nhi’ cho chiến dịch kế tiếp.”
“Hiệu ứng… gì ạ?” – cô sững lại.
“Câu chuyện nữ nhân viên trẻ, chân thật, đại diện cho thế hệ mới – đó là hình ảnh công chúng đang yêu thích.” – Ông nói, giọng trơn tru. “Chúng ta sẽ để cô ấy làm gương mặt thương hiệu cho chiến dịch kế tiếp, ‘Vệt sáng trong đêm’. Vừa chân thực, vừa tiết kiệm chi phí KOL.”
Căn phòng im đi một nhịp. Mọi ánh mắt đổ dồn về cô. Cô thấy mình nhỏ lại giữa vô số ánh đèn sáng trắng.
Tống Duy Khải đặt bút xuống bàn, giọng trầm và chắc:
“Không được. ‘Vệt sáng trong đêm’ là dự án mang tính ẩn dụ, không phải quảng cáo cá nhân. Chúng ta không biến nhân viên thành công cụ thương hiệu.”
Phó Tổng hơi nhướng mày: “Cậu Khải, thị trường đâu quan tâm ranh giới đó. Nếu ai đó làm công chúng tin, chúng ta chỉ cần cho họ thấy thêm một bước.”
“Chính vì thế, tôi nói không.” – Anh đáp, giọng thấp hơn, nhưng lạnh hơn. “Minh Dương tồn tại vì con người thật, không phải vì câu chuyện được thêu dệt.”
Một khoảng im dài. Ông Phó Tổng cười nhẹ, vỗ tay bàn hai cái như kết thúc một đoạn hội thoại.
“Thôi, tạm thời để xem lại. Nhưng đừng quên, cổ đông cần lý do để đầu tư vào ‘sự chậm’ này.”
Cuộc họp kết thúc trong không khí nhói lạnh. Khi mọi người rời đi, chỉ còn lại hai người trong phòng.
“Em xin lỗi.” – Lâm Nhi nói nhỏ. “Nếu vì em mà anh—”
“Không.” – Anh cắt lời, giọng dịu đi. “Em không có lỗi. Lỗi là ở những người tưởng mọi thứ đều có thể mua bằng sự chú ý.”
Anh nhìn ra cửa kính, nơi ánh sáng ban mai đang trượt qua các tầng mây. “Công việc này giống như đứng giữa hai lớp kính – một bên là thế giới thật, một bên là hình ảnh phản chiếu. Nếu không biết mình đang ở bên nào, sẽ bị nghiền nát.”
Cô nhìn theo ánh sáng ấy, chợt hiểu vì sao đôi khi anh không cười – vì người đứng giữa hai mặt kính, chỉ cần nghiêng sai một chút, là tự làm vỡ mình.
Chiều hôm đó, cô nhận email từ anh:
“Tối nay, 19:00 – Tầng thượng – Review concept ‘Vệt sáng’. Không cần trình bày. Chỉ cần mang theo điều em thấy khi nhìn thành phố.”
Cô bật cười. Một yêu cầu mơ hồ như kiểu của anh. Nhưng cô vẫn lên đúng giờ.
Tầng thượng Minh Dương hiếm ai lui tới. Gió mang mùi kim loại, hơi nóng của thành phố pha lẫn hương cà phê từ quán dưới chân tòa nhà. Khi cô bước ra, anh đã đứng đó, tay đút túi, mắt nhìn xuống những luồng đèn xe phía xa – những vệt sáng lượn quanh như mạch máu của đô thị.
“Đẹp không?” – Anh hỏi.
“Đẹp.” – Cô khẽ gật. “Nhưng cũng cô đơn.”
“Đúng. Mỗi ánh sáng là một người, một câu chuyện, nhưng không ai nghe ai. ‘Vệt sáng trong đêm’ sẽ là chiến dịch nói về điều đó – về cách con người kết nối bằng những điều nhỏ nhất.”
Anh quay lại nhìn cô, ánh sáng thành phố phản chiếu trong mắt anh: “Em có biết, lý do tôi chọn em vào dự án này là gì không?”
Cô lắc đầu.
“Vì em không cố để được thấy.” – Anh nói, giọng như gió đi qua hàng đèn. “Em làm vì em tin, chứ không phải vì muốn nổi. Ở thế giới này, người không vội là người hiếm.”
Cô im lặng, nhìn anh. Trong lòng dâng lên một thứ cảm xúc lạ – vừa dịu, vừa rối, vừa đau.
“Anh có bao giờ mệt chưa?” – Cô hỏi.
“Có.” – Anh đáp. “Nhưng không thể dừng. Vì nếu tôi dừng, mọi người phía sau sẽ mất hướng. Chỉ là…” – Anh nhìn lên bầu trời tối dần. “Có đôi khi, tôi cũng ước có ai đó dám nói với tôi rằng: ‘Anh được phép chậm lại.’”
Câu nói ấy khiến tim cô thắt lại. Gió thổi, tóc cô khẽ bay. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ cười.
“Vậy thì…” – cô nói khẽ – “Hôm nay, em cho phép anh nghỉ mười phút.”
Anh ngạc nhiên, rồi bật cười – một tiếng cười thật sự, hiếm và trong như ánh đèn vỡ.
“Em ra lệnh cho cấp trên à?”
“Không, em chỉ nhắc anh giữ lời hứa ‘học cách chậm lại’ thôi.” – Cô đáp, đôi mắt ánh lên tinh nghịch.
Anh nhìn cô, nụ cười vẫn trên môi, nhưng trong đó có gì đó sâu hơn, khó tả hơn cả vui. “Được. Mười phút.”
Họ đứng cạnh nhau, không nói thêm gì. Thành phố bên dưới vẫn ồn, nhưng khoảng trời trên tầng thượng yên đến lạ. Một khoảng lặng vừa đủ cho hai người cùng thở.
Khi xuống lại văn phòng, điện thoại anh đổ chuông. Giọng IT đầu dây hốt hoảng:
“Anh Khải! Phát hiện máy chủ nội bộ bị truy cập từ IP bên ngoài – địa chỉ giống với lần trước vụ USB.”
Anh cau mày. “Khóa toàn bộ truy cập ngay. Và… lần theo lộ trình.”
Cúp máy, anh nhìn sang Lâm Nhi. “Em về trước đi. Có thể tối nay hơi căng.”
“Anh định—”
“Không sao. Việc này tôi phải làm.” – Anh nói, giọng bình tĩnh nhưng ánh mắt sắt lại.
Cô muốn ở lại, nhưng hiểu anh không muốn cô dính thêm nguy hiểm.
Trên đường về, gió đêm thổi qua vai, lạnh buốt. Điện thoại rung – tin nhắn từ anh:
“Nếu có gì bất thường, đừng mở máy tính. Sáng mai tôi sẽ giải thích.”
Cô nhắn lại:
“Anh cũng đừng làm việc một mình quá lâu.”
Tin nhắn không có hồi âm.
Sáng hôm sau, phòng an ninh nội bộ công bố: có người trong công ty đã bán thông tin dự án “Nhịp chậm” cho đối thủ, nhưng chưa kịp rút tiền thì bị phát hiện. Dữ liệu được bảo toàn, nhưng nghi phạm vẫn chưa lộ mặt.
Lâm Nhi bước vào văn phòng, thấy Tống Duy Khải đang họp với pháp chế. Gương mặt anh lạnh hơn mọi ngày, đôi mắt thâm quầng vì thức trắng. Khi cuộc họp kết thúc, anh chỉ nhìn cô, khẽ nói: “Mọi chuyện chưa xong đâu. Nhưng em đừng lo. Chúng ta không để ai chạm vào điều mình xây bằng thật lòng.”
Cô gật. Không cần thêm lời.
Và khi cô quay đi, ánh sáng sớm xuyên qua lớp kính, rọi lên vai áo anh – một vệt sáng mảnh, dài, y hệt tên của dự án mới.
Trong khoảnh khắc đó, cô chợt hiểu: có những người sinh ra để bước nhanh, nhưng lại chỉ thật sự sống khi ai đó khiến họ dừng lại. Và có những người, như cô, không đủ mạnh để thay đổi thế giới – nhưng có thể khiến một người thôi không phải đi một mình.
Giữa thành phố ngập nắng, hai người lặng lẽ bước song song – không nói, không chạm, nhưng có cùng một nhịp.
Một nhịp chậm.
Một nhịp thật.
Một nhịp đủ để biết rằng, giữa hai tầng kính, vẫn còn trái tim đang đập.