Ba ngày sau vụ xâm nhập mạng, không khí ở Minh Dương vẫn căng như sợi dây đàn. Tất cả nhân viên đều phải thay mật khẩu, quét mã định danh, và ký lại cam kết bảo mật. Nhưng điều khiến mọi người xôn xao không phải là quy trình mới — mà là tin đồn: “Có người trong ban điều hành bị nghi dính líu.”
Tin lan nhanh như gió, nhưng không ai dám nhắc lớn. Trong căn phòng kín tầng 28, Tống Duy Khải đứng trước màn hình hiển thị chuỗi truy cập IP, giọng anh khàn và thấp:
“Dấu vết bị xóa ba lần, nhưng log cho thấy tài khoản ‘thanhlt’ là người cuối cùng kết nối.”
“Nguyễn Thành L.T — người từng phụ trách hợp đồng với Nắng Đông?” – chị Hồng cau mày.
“Phải.” – Anh gật. “Hắn ta bị sa thải sau vụ rò rỉ mail lần đầu, nhưng có người trong nội bộ cung cấp lại quyền truy cập.”
“Anh nghi ai?” – Anh Minh hỏi.
Tống Duy Khải không trả lời ngay. Anh nhìn màn hình, ánh sáng xanh hắt lên khuôn mặt mệt mỏi. “Không có bằng chứng, tôi không nói. Nhưng tôi biết ai đó muốn ‘Nhịp chậm’ bị hủy. Và họ sợ… chúng ta thành công quá nhanh.”
Cả phòng im lặng. Ngoài kia, gió lùa qua hành lang, mang theo tiếng rè nhẹ của điều hòa cũ. Lâm Nhi ngồi cuối bàn, tay siết chặt cuốn sổ ghi chú. Cô không hiểu vì sao lòng mình lại run — không chỉ vì sợ, mà còn vì linh cảm: cuộc chiến này không còn là về quảng cáo nữa.
Buổi trưa, anh gọi cô lên phòng làm việc.
Trên bàn là hồ sơ dày cộp, cùng một laptop mở sẵn log dữ liệu. Anh ra hiệu cô ngồi.
“Anh cần em kiểm tra lại toàn bộ timeline dự án — email, file chia sẻ, mọi thứ. Tìm điểm bất thường. Nhưng chỉ lưu vào máy offline này.”
Cô gật. “Em hiểu.”
Anh nhìn cô, ánh mắt nghiêm nghị hơn mọi khi:
“Có thể sẽ có người đến hỏi, gợi chuyện, hoặc giả làm đồng nghiệp cũ. Nếu họ hỏi, cứ nói em chỉ làm phần sáng tạo. Đừng nói gì về dữ liệu. Hiểu chứ?”
“Dạ.” – Cô đáp, nhưng ánh mắt không giấu nổi lo lắng. “Anh nghĩ… ai sẽ làm vậy?”
“Người có quyền vào tầng 30.” – Anh nói, giọng gần như thì thầm.
Chiều hôm đó, Phó Tổng gọi cô lên gặp riêng. Văn phòng ông ta sáng quá mức, hương nước hoa nồng đến chóng mặt.
“Cô Lâm Nhi, chúc mừng em.” – Ông nói, nụ cười gượng như khung hình bị bóp méo. “Chiến dịch thành công phần lớn nhờ cảm xúc của em. Hội đồng cổ đông rất muốn đưa em ra mặt trước.”
“Em… nghĩ mình không phù hợp.” – Cô đáp cẩn trọng.
Ông ta cười khẽ. “Không phù hợp à? Hay là… ai đó bảo em từ chối?”
Cô nhìn xuống. “Không ai bảo em cả.”
“Thật sao?” – Giọng ông thấp đi, nhẹ như dao rọc giấy. “Cậu Khải có vẻ quan tâm em hơn mức bình thường. Tôi lo cho em thôi, sợ bị lôi vào những chuyện… không hay. Cậu ấy đang bị điều tra nội bộ mà.”
Tim cô thắt lại. “Điều tra?”
“Tin nội bộ thôi.” – Ông nhún vai, rót thêm cà phê. “Nhưng em thông minh mà, chắc biết chọn phe đúng.”
Cô không trả lời. Chỉ đứng dậy, cúi đầu lễ phép, rồi bước ra ngoài. Cánh cửa kính khép lại sau lưng, mùi cà phê đậm đặc đến nghẹt thở.
Tối đó, cô gửi anh tin nhắn:
“Họ nói anh đang bị điều tra. Có đúng không?”
Phải đến gần 11 giờ, anh mới trả lời:
“Có. Nhưng chỉ là hình thức. Ai đó muốn dọa tôi. Đừng lo. Và đừng tin lời họ.”
Cô nhìn dòng chữ rất lâu. Trong lòng, nỗi lo vẫn không tan. Cô nhớ lời anh: “Giữa hai tầng kính, chỉ cần nghiêng sai, sẽ vỡ.”
Bây giờ, cô sợ cả hai đều đang đứng trên mép nứt.
Hôm sau, cô đến công ty sớm, dự định hoàn thiện báo cáo. Khi mở laptop, hệ thống hiển thị dòng cảnh báo đỏ:
“Tài khoản của bạn đã bị khóa tạm thời do nghi ngờ truy cập trái phép.”
Cô choáng. Ngay lúc đó, điện thoại reo — số của phòng pháp chế.
“Cô Lâm Nhi phải không? Mời cô lên tầng 30 ngay. Có việc cần làm rõ.”
Cô đi như trong mơ. Trong phòng, Phó Tổng, anh Minh và hai người từ pháp chế đã chờ sẵn. Giữa bàn là tập hồ sơ in log truy cập – và trong đó, tên “lamnhi.ng” sáng rực.
“Chúng tôi phát hiện tài khoản của cô đăng nhập vào file ‘Chiến dịch Vệt Sáng’ lúc 1:23 sáng nay.” – người phụ trách pháp chế nói, giọng đều đều.
“Không thể nào!” – Cô bật lên. “Giờ đó em đang ở nhà!”
Phó Tổng khoanh tay, nụ cười lạnh. “Lạ thật, camera tầng 28 ghi nhận có người dùng thẻ của em đi qua. Em nên giải thích sao đây?”
Cô sững sờ. “Em mất thẻ từ tuần trước. Em đã báo HR…”
“Thẻ mới vừa được cấp lại hôm qua.” – Ông ngắt lời. “Em còn gì muốn nói không?”
Cửa bật mở. Tống Duy Khải bước vào. Gương mặt anh lạnh như gương thép.
“Buổi họp này dừng ngay.” – Anh nói, giọng dứt khoát. “Tôi đã kiểm tra log. IP truy cập đó là bản sao trùng lặp — một bản ghost. Nó không đến từ máy cô ấy.”
Phó Tổng nhếch môi: “Anh đang che cho nhân viên?”
“Không. Tôi đang nói sự thật.” – Anh rút USB nhỏ, cắm vào laptop. “Đây là bản log gốc, được trích trực tiếp từ tường lửa cấp 1. Bản mà các anh có đã bị chỉnh. Người chỉnh là trợ lý riêng của anh — ‘phamthuy.tt’.”
Căn phòng lặng như chết. Phó Tổng đứng bật dậy, mắt trừng lên: “Anh dám—”
“Có video.” – Anh cắt ngang. “Hệ thống camera tầng 27 ghi lại cảnh cô ta đăng nhập lúc 0:54. Dữ liệu đã gửi thẳng về bộ phận an ninh.”
Không ai nói thêm lời nào. Người pháp chế thu dọn giấy tờ, cúi đầu chào. Khi họ rời đi, chỉ còn hai người trong phòng.
Lâm Nhi vẫn chưa hoàn hồn. “Anh… biết từ trước sao?”
“Không hẳn.” – Anh thở ra, nụ cười mệt. “Tôi chỉ tin vào điều mà em nói. Mà ở Minh Dương, tin vào ai đó là hành động nguy hiểm.”
Cô nhìn anh, mắt ướt. “Em tưởng anh sẽ bị liên lụy.”
“Có lẽ tôi thích thế.” – Anh nói, giọng nhẹ nhưng thật. “Người ta luôn nói tôi lạnh. Nhưng khi lạnh quá lâu, chỉ cần một tia ấm nhỏ cũng đủ khiến tôi làm điều ngu ngốc.”
Anh quay đi, nhìn qua khung kính. “Em có biết không, tôi đã từng nghĩ rời công ty này. Nhưng rồi gặp em – em khiến tôi nhớ rằng, không phải tất cả mọi thứ đều phải được đo bằng hiệu suất.”
Cô muốn trả lời, nhưng cổ họng nghẹn lại. Ngoài kia, trời bắt đầu đổ mưa. Giọt nước chạm lên cửa kính, lăn chậm, phản chiếu hai bóng người – một đậm, một nhạt.
Tối hôm đó, email nội bộ gửi thông báo: Phó Tổng tạm ngưng chức vụ do nghi ngờ can thiệp hệ thống trái phép. Tin lan khắp công ty như một cơn gió lạnh rồi tan nhanh.
Còn Lâm Nhi, khi rời tòa nhà, cô thấy Tống Duy Khải đứng ngoài hiên, tay cầm chiếc ô đen. Anh mở ô, nghiêng về phía cô.
“Đi cùng không?” – Anh hỏi, giọng khẽ, gần như một lời hẹn.
Cô bước lại, đứng dưới cùng chiếc ô. Mưa rơi đều, hạt lớn hạt nhỏ, rơi lên vải tạo thành nhịp gõ lặng lẽ.
“Anh không sợ người ta lại nói sao?” – Cô hỏi.
“Người ta luôn nói.” – Anh đáp, nụ cười nghiêng. “Chỉ cần chúng ta biết mình đang đi đâu.”
Họ bước chậm, qua vỉa hè ướt ánh đèn, qua những hàng cây run trong gió. Mưa thấm áo, nhưng lòng cô ấm đến lạ.
Ở góc đường, anh dừng lại, nhìn cô. “Sau khi vụ này kết thúc, tôi sẽ rời Minh Dương một thời gian. Hội đồng muốn tôi nghỉ phép bắt buộc.”
“Còn dự án ‘Vệt Sáng’ thì sao?” – Cô hỏi.
“Em sẽ tiếp tục. Tôi đã đề cử em thay tôi làm giám sát sáng tạo.”
Cô tròn mắt: “Em ư? Nhưng—”
“Em có thể.” – Anh cắt lời, nhẹ như một niềm tin. “Và em cần phải làm. Vì thế giới này cần những người biết dừng lại để nhìn.”
Cô không nói được gì, chỉ khẽ gật.
Trước khi rời đi, anh để lại chiếc ô trong tay cô. “Giữ lấy. Ở đâu đó, sẽ vẫn có người đứng cùng em dưới mưa.”
Cô nhìn theo anh đi khuất giữa màn mưa, bóng dáng hòa vào phố đèn mờ. Trên tay, chiếc ô vẫn còn hơi ấm.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, mưa rơi vào tóc, vào mắt, vào tim — mỗi giọt như một nhịp đập. Và trong nhịp đập ấy, cô biết: mọi điều đang bắt đầu một cách khác. Không còn là “trợ lý” và “sếp tổng”. Không còn là khoảng cách giữa hai tầng kính. Chỉ còn lại hai con người, giữa một cơn mưa đang học cách chậm lại cùng nhau.