Ánh nắng ban trưa chiếu xuống khu vườn, những đốm sáng nhảy múa trên mặt nước hồ sen. Lạc Minh đứng lặng trước bóng người bí ẩn phía xa, cảm giác hồi hộp và căng thẳng như những dây cung căng tới tận cùng. Người lạ mặc áo choàng tối màu, khuôn mặt ẩn dưới mũ trùm, ánh mắt sắc bén dõi theo từng bước đi của cô.
Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cô biết, đây là biến cố đầu tiên trong thế giới tiểu thuyết – một nhân vật phản diện phụ, không quá nguy hiểm, nhưng đủ để tạo ra tình huống kịch tính và thử thách trí tuệ lẫn lòng can đảm của cô.
“Thẩm Dịch…” cô khẽ gọi, giọng run run. Anh đứng bên cạnh, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn lạnh lùng, trấn an cô: “Ngươi đừng sợ. Hãy bình tĩnh, chỉ cần theo ta.”
Minh gật đầu, nhắm mắt một giây để tập trung. Lần này, cô không còn là người đọc đứng ngoài nhìn truyện nữa – cô đã là một phần của thế giới này. Mọi hành động, mọi quyết định đều có thể thay đổi cốt truyện, và cũng có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của Thẩm Dịch.
Người lạ di chuyển chậm rãi, nhưng mỗi bước đi đều tỏ ra uy lực và quyết đoán. Minh quan sát kỹ, nhận ra hắn đang tìm kiếm một vật gì đó – có lẽ chính là chiếc chìa khóa đồng mà cô vừa tìm được ở chương trước. Nếu hắn chiếm được, có thể phá hỏng toàn bộ kế hoạch của cô và Ngọc Dạ.
“Chúng ta phải nhanh chóng…” Minh thì thầm, nhưng Thẩm Dịch đã hiểu ý, không nói thêm gì. Anh bước đi trước, dẫn cô len lỏi qua những bụi cây, tận dụng bóng râm để không bị kẻ lạ phát hiện.
Minh cảm giác tim mình vừa lo lắng vừa phấn khích. Cô chưa bao giờ trải qua cảm giác hồi hộp này – vừa như đang chơi trò chơi sinh tử, vừa như đang được sống trong tiểu thuyết ngôn tình mà mình hằng yêu thích.
Người lạ bất ngờ xuất hiện trước mặt họ, cắt đường đi. “Ngươi… không nên xuất hiện ở đây,” giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực. Minh lùi lại một bước, cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài.
Thẩm Dịch bước ra trước, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào hắn. “Ngươi… đừng động vào người khác,” giọng anh trầm, từng chữ như chạm vào tâm can của kẻ đối diện.
Người lạ cười khẩy, ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm: “Ngươi… là Thẩm Dịch sao? Không ngờ lại gặp ở đây. Vậy thì… trò chơi bắt đầu.”
Minh cảm nhận rõ rệt nguy cơ. Đây là lần đầu tiên cô chứng kiến Thẩm Dịch đối đầu trực tiếp với một kẻ phản diện. Hắn không quá mạnh, nhưng sự lạnh lùng và tính toán của hắn khiến cô không khỏi sợ hãi. Cô biết, nếu không tỉnh táo, tình huống sẽ trở nên rắc rối và nguy hiểm.
“Ngươi… đứng yên đó,” Thẩm Dịch nói, giọng trầm nhưng kiên quyết. Anh bước một bước về phía hắn, thân hình cao lớn, uy lực như một bức tường không thể phá vỡ. Minh đứng sau anh, lòng vừa hồi hộp vừa tự hào. Cô nhận ra, trong khoảnh khắc này, cô tin tưởng tuyệt đối vào Thẩm Dịch.
Người lạ tiến lên, tay hắn chạm vào chiếc chìa khóa đồng mà Minh cẩn thận giữ trong tay. Minh lập tức phản ứng, nhảy tới, tay chạm nhẹ vào vai Thẩm Dịch: “Đừng để hắn lấy chìa khóa!”
Thẩm Dịch liếc cô, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa thoáng qua nụ cười hiếm hoi: “Ngươi… đúng lúc.”
Minh cảm giác tim mình rung lên. Lần đầu tiên, cô và Thẩm Dịch cùng nhau đối mặt với nguy hiểm thực sự. Không chỉ là thử thách trí tuệ hay lòng can đảm, mà đây còn là khoảnh khắc kết nối hai người – sự tin tưởng, sự phối hợp, và cả cảm giác rung động bắt đầu nảy nở.
Người lạ bất ngờ tấn công, Minh né sang một bên, cảm giác tim như muốn ngừng đập. Thẩm Dịch chỉ một động tác nhẹ, hắn bị ngăn chặn ngay lập tức. Minh nhìn, vừa kinh ngạc vừa thán phục: cách anh di chuyển, cách anh ứng biến, tất cả đều hoàn hảo và lạnh lùng đến mức khiến cô không dám chớp mắt.
“Ngươi… hãy cẩn thận,” anh nói với Minh, giọng trầm nhưng có chút dịu dàng.
Minh gật đầu, cảm giác tim rung rinh. Lần đầu tiên, cô nhận ra một điều: không chỉ mình đang thay đổi cốt truyện, mà chính cô cũng đang thay đổi – trái tim cô đang bắt đầu rung động vì Thẩm Dịch, người đàn ông lạnh lùng nhưng tuyệt đối tin tưởng và bảo vệ cô.
Người lạ cuối cùng bị Thẩm Dịch đánh lùi, khuôn mặt vẫn đầy thách thức nhưng không thể tiến thêm bước nào. Minh thở phào, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hồi hộp. Đây là cuộc đối đầu đầu tiên, nhưng chắc chắn sẽ không phải là lần cuối.
Sau khi nguy cơ qua đi, Thẩm Dịch quay lại nhìn Minh, ánh mắt sâu thẳm: “Ngươi… ổn chứ?”
Minh đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… tôi… tôi ổn ạ.”
Anh nhếch môi, một nụ cười rất nhẹ nhưng đủ để khiến Minh cảm thấy tim mình như tan chảy: “Tốt… Ngươi đã làm tốt.”
Minh cảm giác tim mình nhói lên, vừa vui vừa xấu hổ. Đây là lần đầu tiên cô nhận được lời khen trực tiếp từ Thẩm Dịch – và cảm giác đó, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc, khiến cô không thể diễn tả bằng lời.
Sau cuộc đối đầu, cả hai tiếp tục di chuyển vào khu vườn sâu hơn. Minh quan sát kỹ xung quanh, vừa học hỏi cách di chuyển, vừa tìm cách ghi điểm trong mắt Thẩm Dịch. Cô nhận ra, không chỉ trí tuệ và can đảm là quan trọng, mà còn phải tinh tế, biết phối hợp và đọc được suy nghĩ của anh.
Khi họ dừng lại trước một cây cổ thụ khổng lồ, Minh nhìn Thẩm Dịch, ánh mắt quyết tâm: “Dạ… tôi sẽ cố gắng hết sức, không chỉ để sống sót, mà còn để thay đổi cốt truyện và… giúp nữ chính gốc.”
Thẩm Dịch nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn, nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng: “Ngươi… đã bắt đầu trưởng thành hơn. Nhưng hãy nhớ, thử thách vẫn còn phía trước.”
Minh gật đầu, cảm giác vừa phấn khích vừa hồi hộp. Cô biết rằng, cuộc hành trình này mới chỉ bắt đầu. Không chỉ là thử thách đầu tiên, mà còn là cơ hội để cô và Thẩm Dịch xây dựng mối quan hệ, từng bước gần nhau, vừa hài hước, vừa lãng mạn, vừa hồi hộp.
Khi mặt trời bắt đầu lặn, ánh sáng vàng rực chiếu xuống khu vườn, phản chiếu trên mặt nước hồ, tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp. Minh đứng cạnh Thẩm Dịch, cảm giác tim rung lên một lần nữa. Cô biết, không chỉ thử thách trí tuệ và can đảm đang chờ đón, mà cả trái tim cô cũng đang thay đổi – dần dần, bị Thẩm Dịch chiếm lấy từng chút một.
Và thế là, cuộc đối đầu đầu tiên kết thúc, nhưng hành trình đầy rắc rối, hồi hộp, tình cảm và hài hước của Lạc Minh trong thế giới tiểu thuyết ngôn tình TQ chính thức bước vào giai đoạn mới – nơi cả trí tuệ, can đảm và trái tim đều được thử thách, và mối quan hệ giữa cô và Thẩm Dịch sẽ ngày càng trở nên sâu sắc và hấp dẫn hơn.