khi trái tim đồng điệu

Chương 5: Hiểu lầm đầu tiên và nhịp cầu tình cảm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh hoàng hôn trải dài trên khu vườn rộng, chiếu xuống từng tán cây, từng khóm hoa, tạo nên một khung cảnh vừa thơ mộng vừa dịu dàng. Lạc Minh đứng bên cạnh Thẩm Dịch, tay vẫn giữ chiếc chìa khóa đồng từ thử thách trước, cảm giác tim vẫn còn đập mạnh vì cuộc đối đầu với nhân vật phản diện nhỏ.

“Ngươi… mệt không?” Thẩm Dịch hỏi, giọng trầm, mắt nhìn cô với một vẻ quan tâm hiếm hoi.

Minh lắc đầu, cố gắng nở nụ cười, nhưng trong lòng vừa hồi hộp vừa lúng túng: Tại sao tim mình lại đập nhanh đến vậy mỗi khi nghe anh hỏi? “Dạ… tôi ổn ạ. Chỉ là… hơi mệt một chút thôi.”

Thẩm Dịch gật đầu, không nói thêm gì, nhưng ánh mắt anh nhìn Minh dường như để đo lường sức chịu đựng của cô. Minh cảm giác vừa tự hào vừa lo lắng: đây là cơ hội để cô chứng minh bản lĩnh, nhưng cũng là lúc cô phải giữ bình tĩnh tuyệt đối.

Cả hai tiếp tục di chuyển qua những lối đi rợp bóng cây, và Minh bắt đầu quan sát kỹ xung quanh. Cô nhận ra một chi tiết nhỏ: có những bức tượng đá được đặt khắp vườn, mỗi bức tượng đều có ký hiệu lạ, giống như một trò chơi đòi hỏi trí tuệ và quan sát tinh tế. Minh thầm nhủ: Nếu biết tận dụng, có thể giải quyết thử thách này nhanh hơn nữ chính gốc…

Nhưng chưa kịp suy nghĩ kỹ, một tiếng động nhẹ vang lên phía sau, làm cô giật mình. Minh quay lại, nhận ra… Thẩm Dịch cũng dừng lại, mắt sắc như dao, nhưng thay vì giận dữ hay cảnh giác, anh nhíu mày nhìn cô với vẻ thắc mắc: “Ngươi… đang nhìn gì?”

Minh đỏ mặt, lúng túng: “À… tôi… tôi chỉ quan sát xung quanh thôi ạ. Chỉ là… có một ký hiệu lạ trên bức tượng kia…”

Thẩm Dịch nghiêng đầu, ánh mắt vẫn tập trung vào cô: “Ký hiệu? Ngươi đang nghiên cứu nó sao?”

Minh hít một hơi, cố giải thích: “Dạ… vâng, tôi nghĩ có thể đây là manh mối cho thử thách tiếp theo.” Nhưng giọng nói của cô vừa dứt, Thẩm Dịch bỗng nheo mắt, cười khẽ, ánh mắt thoáng vui: “Ngươi… thông minh thật. Nhưng… có thể quá nhiệt tình sẽ gây phiền phức.”

Minh hơi sững lại, tim đập nhanh. Câu nói của anh vừa khen, vừa nhắc nhở – nhưng trong khoảnh khắc này, cô cảm thấy một cảm giác kỳ lạ: vừa tự hào vừa lo lắng. Cô cắn môi, cố gắng nở nụ cười: “Dạ… tôi sẽ cẩn thận hơn.”

Vừa lúc đó, từ phía sau vang lên tiếng cười khẽ của Ngọc Dạ. Cô tiến lại gần, ánh mắt dò xét, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy nghi ngờ: “Ngươi… đang làm gì vậy? Sao lại đi gần bức tượng đó?”

Minh giật mình, quay sang Ngọc Dạ, cố gắng giữ vẻ khiêm tốn: “Dạ… tôi chỉ… quan sát thôi ạ. Tôi muốn tìm manh mối để giúp cô trong thử thách.”

Ngọc Dạ nhíu mày, ánh mắt khó hiểu: “Giúp tôi… sao? Ngươi… mới tới mà đã tự cho mình quyền đó sao?”

Minh đỏ mặt, cố giải thích: “Dạ… tôi… tôi chỉ muốn tốt cho mọi người thôi ạ. Tôi không… không có ý gì khác.”

Ngọc Dạ hờ hững quay đi, nhưng ánh mắt vẫn không rời Minh. Minh thở phào, quay lại nhìn Thẩm Dịch. Anh nhếch môi, ánh mắt thoáng qua vẻ hài hước: “Ngươi… có vẻ hơi bối rối.”

Minh cảm giác tim mình nhói lên: vừa bối rối, vừa thích thú. Cô biết rằng, trong khoảnh khắc này, những hiểu lầm nhỏ sẽ là cầu nối để tăng mối quan hệ giữa cô và Thẩm Dịch.

Đúng lúc đó, một tiếng động mạnh vang lên từ phía bờ hồ – một con thuyền nhỏ bị lật, và một vật gì đó rơi xuống nước. Minh giật mình, nhận ra chiếc hộp chứa manh mối nhỏ đã rơi vào hồ. Cô lập tức tiến tới, nhưng nước sâu quá, không thể với tay tới.

Thẩm Dịch lập tức tiến tới, cầm tay cô kéo lại: “Để ta xử lý.” Anh bước tới hồ, nhẹ nhàng dùng tay nhấc vật thể lên, ánh mắt dõi theo Minh: “Ngươi… đứng yên đó, đừng lo.”

Minh đứng đó, tim đập mạnh, vừa lo lắng vừa ngưỡng mộ. Cô nhận ra, không chỉ trí tuệ, lòng can đảm, mà sự phối hợp với Thẩm Dịch cũng quan trọng. Khoảnh khắc này, hai người cùng nhau trải qua thử thách nhỏ đầu tiên, tạo nên một sự gắn kết tinh tế mà chỉ những ai từng trải qua mới hiểu được.

Sau khi thu hồi vật thể, Minh và Thẩm Dịch cùng nhau mở chiếc hộp, bên trong là một mảnh giấy nhỏ với câu đố:

“Người thông minh sẽ tìm ra con đường qua khu vườn ánh sáng. Nhưng hãy nhớ, chỉ có sự tin tưởng và phối hợp mới giúp ngươi đi đến cuối cùng.”

Minh nhìn Thẩm Dịch, ánh mắt đầy quyết tâm: “Dạ… chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết thử thách này ạ.”

Thẩm Dịch nhếch môi, ánh mắt dịu dàng hơn: “Đúng vậy… ta tin ngươi.”

Cả hai bắt đầu di chuyển qua khu vườn ánh sáng, nơi ánh nắng xuyên qua tán cây tạo thành những dải sáng rực rỡ trên mặt đất. Minh tập trung quan sát, vừa giải câu đố vừa quan sát cách Thẩm Dịch di chuyển và phản ứng với tình huống. Cô nhận ra rằng, đây không chỉ là thử thách trí tuệ mà còn là thử thách tình cảm – cách họ phối hợp, cách họ hiểu nhau, sẽ quyết định kết quả.

Trong quá trình di chuyển, một tình huống hài hước xảy ra: Minh vấp phải rễ cây, suýt ngã, nhưng Thẩm Dịch kịp thời đưa tay kéo cô lại. Cả hai cùng bật cười nhẹ, không khí căng thẳng vừa nãy lập tức dịu lại. Minh cảm giác tim mình rung lên, vừa hạnh phúc vừa lo lắng: Đây là lần đầu tiên chúng tôi thật sự gần nhau như thế này…

Ngọc Dạ đứng từ xa, quan sát, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa tò mò. Cô nhận ra, Lạc Minh không chỉ thông minh mà còn dần tạo ra ảnh hưởng trong cốt truyện. Điều này khiến cô vừa cảnh giác, vừa nảy sinh cảm giác tò mò về cô gái mới.

Khi cả nhóm tới cuối khu vườn ánh sáng, họ phát hiện một cánh cửa bí mật. Minh dùng chiếc chìa khóa đồng mở cửa, ánh sáng từ bên trong chiếu ra rực rỡ. Cô và Thẩm Dịch nhìn nhau, ánh mắt đầy quyết tâm: đây là bước ngoặt tiếp theo, nơi họ sẽ bước vào thử thách lớn hơn và tiếp tục phát triển mối quan hệ tinh tế nhưng mạnh mẽ.

Minh thầm nhủ: Mình sẽ không chỉ sống sót, mà còn thay đổi cốt truyện, bảo vệ nữ chính gốc, và… dần chiếm trái tim Thẩm Dịch.

Và thế là, hiểu lầm đầu tiên và nhịp cầu tình cảm bắt đầu hình thành – nơi những thử thách nhỏ, hài hước và tình cảm tinh tế tạo tiền đề cho những biến cố lớn hơn, kéo độc giả không thể rời mắt khỏi câu chuyện.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×