khi trái tim đồng điệu

Chương 6: Thử thách lớn đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bầu trời chuyển sang sắc đỏ rực khi mặt trời lặn dần, chiếu những tia sáng cuối cùng xuống khu vườn rộng của lâu đài. Lạc Minh đứng trước cánh cửa bí mật vừa mở được, tay vẫn cầm chiếc chìa khóa đồng, trái tim đập mạnh vì vừa trải qua những thử thách trước đó. Cô biết, phía bên trong cánh cửa này là thử thách lớn đầu tiên, thứ mà trong tiểu thuyết gốc từng khiến nữ chính Ngọc Dạ phải lao đao.

Thẩm Dịch đứng bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn Minh, dường như cảm nhận được sự lo lắng trong lòng cô: “Ngươi… sẵn sàng chưa?”

Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng nở nụ cười: “Dạ… tôi đã chuẩn bị rồi. Chúng ta cùng nhau đi tiếp nhé.”

Anh gật đầu, đưa tay ra, và Minh đặt tay vào tay anh. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể cô, khiến tim cô vừa hồi hộp vừa rung động. Đây là lần đầu tiên họ thực sự “bắt tay” đối mặt nguy hiểm cùng nhau, và khoảnh khắc này khiến Minh nhận ra, mối quan hệ giữa cô và Thẩm Dịch đang tiến triển một cách tinh tế nhưng chắc chắn.

Khi cánh cửa mở ra, ánh sáng mờ ảo chiếu vào một hành lang dài, hai bên là những bức tường đá trạm trổ các hình rồng, phượng và các ký hiệu cổ xưa. Không khí bên trong đặc quánh, vừa bí ẩn vừa uy nghi. Minh thầm nhủ: Đây chính là thử thách lớn đầu tiên, nếu không tỉnh táo, mọi chuyện sẽ rắc rối…

Đi được vài bước, họ đến một căn phòng rộng, nơi ánh sáng từ trần hắt xuống những dải sáng như những chiếc lưới. Trên mặt đất là những tấm đá được khắc ký hiệu, sắp xếp thành một mê cung phức tạp. Một bảng chữ cổ khắc trên tường nhắc nhở:

“Chỉ người tinh tế, dũng cảm và hợp tác mới tìm ra lối thoát. Sai một bước, hậu quả sẽ không lường trước được.”

Minh nhìn Thẩm Dịch, giọng run run: “Dạ… chúng ta cùng nhau thử nhé?”

Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc lạnh: “Đúng vậy… bước sai, có thể sẽ rất nguy hiểm.”

Họ bắt đầu di chuyển qua mê cung, từng bước đi cẩn thận, quan sát kỹ từng ký hiệu trên đá. Minh phải nhẩm tính và suy luận logic, đồng thời phối hợp với Thẩm Dịch – người di chuyển nhanh nhẹn, ứng biến chuẩn xác. Cảm giác phối hợp ăn ý khiến Minh vừa phấn khích vừa lo lắng: nếu mắc sai lầm, hậu quả sẽ không chỉ là thất bại, mà còn có thể nguy hiểm đến cả hai.

Trong quá trình di chuyển, một tình huống bất ngờ xảy ra: một tấm đá dưới chân Minh bất ngờ sụp xuống, tạo ra một hố nhỏ, đủ khiến cô suýt ngã. Thẩm Dịch lập tức lao tới, kéo cô khỏi hố, ánh mắt sắc bén nhìn cô: “Ngươi… không được lơ là!”

Minh đỏ mặt, vừa cảm thấy xấu hổ vừa hạnh phúc. Lần đầu tiên cô cảm nhận sự bảo vệ trực tiếp của anh, và cảm giác này khiến tim cô rung lên mạnh mẽ. Cô biết, không chỉ trí tuệ và can đảm, mà còn cả sự tin tưởng vào Thẩm Dịch là yếu tố sống còn trong thử thách này.

Họ tiếp tục đi, giải từng ký hiệu một, vượt qua những cạm bẫy nhỏ được giấu khéo léo trong mê cung. Minh nhận ra, mỗi lần họ phối hợp thành công, khoảng cách giữa cô và Thẩm Dịch lại gần hơn. Anh thỉnh thoảng nhích vai sát cô hơn, đôi mắt vô tình chạm nhau, khiến tim Minh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Một lúc sau, họ đến trung tâm của căn phòng, nơi có một cánh cửa lớn được khóa bằng nhiều lớp khóa tinh xảo. Trên tường là một câu đố bằng chữ cổ:

“Người mở cánh cửa cuối cùng, phải hiểu được trái tim đồng điệu.”

Minh nhíu mày, lòng vừa lo lắng vừa hứng thú. Câu đố này không chỉ đòi hỏi trí tuệ mà còn ám chỉ một yếu tố tình cảm – điều mà cô chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện trong thử thách. Cô quay sang Thẩm Dịch, ánh mắt chất chứa nghi vấn: “Dạ… ý nghĩa câu đố này… là sao ạ?”

Thẩm Dịch đứng bên cạnh, ánh mắt dịu hơn, nhưng vẫn giữ nét lạnh lùng đặc trưng: “Ý nghĩa… không nằm ở câu chữ, mà nằm ở sự hợp tác và tin tưởng lẫn nhau. Ngươi… đã sẵn sàng?”

Minh hít một hơi sâu, quyết tâm: “Dạ… tôi sẵn sàng. Chúng ta cùng nhau làm nhé.”

Họ bắt đầu quan sát cẩn thận các ký hiệu trên khóa, kết hợp những manh mối trước đó và động tác của nhau. Minh nhận ra, nếu chỉ một người hành động độc lập, sẽ không giải được câu đố. Cô nắm tay Thẩm Dịch, ánh mắt nhìn anh đầy quyết tâm.

Anh hơi ngạc nhiên, nhưng không rút tay. Thay vào đó, anh siết nhẹ, như một tín hiệu để Minh hiểu: họ phải cùng nhau. Khoảnh khắc đó, Minh cảm thấy tim mình nhảy lên, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc: cô và Thẩm Dịch đang thực sự phối hợp, không chỉ về trí tuệ mà còn về trái tim.

Sau vài phút căng thẳng, họ đồng thời nhấn các ký hiệu đúng theo trình tự, tiếng cơ chế bên trong cánh cửa vang lên, và cánh cửa từ từ mở ra, ánh sáng rực rỡ chiếu vào phòng. Minh thở phào, vừa vui vừa hồi hộp, quay sang Thẩm Dịch: “Dạ… chúng ta đã làm được rồi…”

Thẩm Dịch nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, nụ cười hiếm hoi xuất hiện: “Đúng… ngươi đã làm tốt. Ta… tin ngươi.”

Minh đỏ mặt, cảm giác tim như muốn tan chảy. Đây là lần đầu tiên cô nghe anh thốt ra câu “tin ngươi”, và cảm giác này khiến cô vừa hạnh phúc vừa ngượng ngùng.

Nhưng niềm vui chưa kéo dài lâu, từ phía xa vang lên tiếng động lạ. Một bóng người xuất hiện, lần này là nhân vật phản diện nhỏ trước đó, nhưng mạnh mẽ hơn, rõ ràng đang tìm cách gây khó dễ. Minh lập tức nhảy về phía Thẩm Dịch, ánh mắt lo lắng: “Đừng để hắn làm gì chúng ta!”

Thẩm Dịch nheo mắt, bước lên trước cô, ánh mắt sắc bén: “Ngươi đứng yên. Ta sẽ xử lý.”

Một trận đối đầu ngắn nhưng căng thẳng diễn ra. Minh đứng sau, trái tim đập nhanh, vừa lo lắng vừa hứng thú. Cô nhận ra, lần này không chỉ là thử thách trí tuệ hay tình cảm, mà còn là thử thách thực sự về lòng can đảm và khả năng phối hợp.

Cuối cùng, Thẩm Dịch đánh lùi kẻ phản diện nhỏ, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: “Nếu còn dám quấy rối, đừng trách ta không khách sáo.”

Minh thở phào, cảm giác vừa nhẹ nhõm vừa hạnh phúc. Cô quay sang anh, ánh mắt chất chứa sự biết ơn và một chút rung động: “Dạ… cảm ơn anh đã bảo vệ tôi.”

Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng hơn, một nụ cười hiếm hoi xuất hiện trên môi: “Ngươi… xứng đáng được bảo vệ.”

Minh cảm giác tim mình nhói lên, không chỉ vì lời nói mà còn vì cảm giác được quan tâm, được tin tưởng. Đây là khoảnh khắc cô nhận ra, tình cảm giữa cô và Thẩm Dịch đã bắt đầu nảy nở mạnh mẽ, hòa lẫn với những thử thách và mạo hiểm mà họ cùng trải qua.

Khi mặt trời lặn hẳn, ánh sáng cuối cùng chiếu qua cửa sổ phòng, tạo ra những dải sáng vàng óng trên mặt đất, Minh đứng cạnh Thẩm Dịch, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cô biết rằng, thử thách lớn đầu tiên đã kết thúc, nhưng hành trình phía trước vẫn còn dài, đầy rẫy thử thách và cơ hội để cô thay đổi cốt truyện, bảo vệ nữ chính gốc, và phát triển tình cảm với Thẩm Dịch.

Minh thầm nhủ: Mình sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Mình sẽ sống sót, chiến thắng thử thách, và… để trái tim mình tiến gần hơn với Thẩm Dịch từng bước một.

Và thế là, thử thách lớn đầu tiên khép lại, mở ra một chặng đường mới đầy hồi hộp, tình cảm, và cả drama hấp dẫn, nơi trái tim Lạc Minh và Thẩm Dịch dần đồng điệu, tạo nên nhịp điệu câu chuyện khiến độc giả không thể rời mắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×