khiếm khuyết hoàn hảo

Chương 3: Khoảnh Khắc Lỗi Lầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cuộc gặp gỡ hôm đó tại studio đã mở ra một hướng đi mới cho họ. Sau khi Lâm Tuấn Kiệt tuyên bố bức ảnh đã "có linh hồn," anh gửi cho Ngân Ngân một tấm ảnh khác. Đó là bức ảnh chụp bàn tay cô đang đặt trên bức tranh "Bên Trong". Ánh sáng chiếu vào làm nổi bật từng đường vân, từng ngón tay gầy guộc. Lần này, không có bất cứ lời chú thích nào, nhưng Ngân Ngân hiểu: anh đang nói về chính cô. Bàn tay của cô, yếu đuối nhưng lại tạo ra những bức tranh đầy sức sống, đó là điều anh muốn nắm bắt.

Đáp lại, Ngân Ngân gửi cho anh một bức tranh nhỏ, chỉ bằng một nửa bàn tay. Bức tranh vẽ một con chim đang bay ra khỏi chiếc lồng, hướng về phía ánh sáng. Cô vẽ nó một cách vội vã, đầy cảm xúc.

Vài ngày sau, Lâm Tuấn Kiệt gửi cho cô một chiếc USB. Bên trong là toàn bộ những bức ảnh anh đã chụp trong những buổi làm việc đầu tiên. Ngân Ngân mở từng tấm một, và cô kinh ngạc. Những bức ảnh đó... trống rỗng. Chúng không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ là những hình ảnh vô hồn của cô và bức tranh.

Sau đó, cô mở một thư mục khác, có tên "Bức ảnh cuối cùng". Trong đó chỉ có một tấm ảnh duy nhất, được chụp vào ngày cuối cùng. Bức ảnh đó hoàn toàn khác biệt. Ngân Ngân đang nhắm mắt, khuôn mặt thanh thoát, bình yên. Ánh sáng chiếu vào một cách hoàn hảo, làm nổi bật những đường nét trên khuôn mặt cô. Nhưng điều đặc biệt nhất là đôi môi cô khẽ hé, như đang muốn nói một điều gì đó.

Ngân Ngân cảm nhận được sự khác biệt. Trong bức ảnh này, cô không phải là một vật thể vô hồn. Cô là chính mình, đang ở trong thế giới của chính mình. Lâm Tuấn Kiệt đã nhìn thấy, và đã nắm bắt được điều đó. Cô cảm nhận được một sự kết nối kỳ lạ, như hai con người cô độc đang tìm thấy nhau trong bóng tối.

Cuộc đối thoại không lời của họ tiếp tục. Ngân Ngân bắt đầu đến studio của anh thường xuyên hơn. Cô không còn sợ hãi. Cô chỉ ngồi đó, lặng lẽ vẽ tranh, còn anh thì lặng lẽ chụp ảnh. Họ không cần nói, chỉ cần ở bên nhau.

Một buổi chiều, Lâm Tuấn Kiệt yêu cầu Ngân Ngân ra ngoài. Anh muốn chụp ảnh cô trong một không gian mở. Ngân Ngân do dự. Cô sợ đám đông, sợ ánh mắt của người khác.

"Không sao đâu," anh nói, giọng đều đều. "Chúng ta sẽ đi đến một công viên vắng người. Anh sẽ chỉ chụp em, không chụp ai khác."

Ngân Ngân gật đầu. Cô tin tưởng anh. Lần đầu tiên trong nhiều năm, cô cảm thấy an toàn khi bước ra ngoài.

Họ đến một công viên vắng vẻ, dưới những tán cây cổ thụ. Ánh nắng chiều len lỏi qua kẽ lá, tạo ra những vệt sáng lấp lánh trên mặt đất.

"Em hãy ngồi xuống đó," Lâm Tuấn Kiệt chỉ vào một băng ghế đá.

Ngân Ngân ngồi xuống. Anh cầm máy ảnh lên, ngắm nghía.

"Em hãy nhìn thẳng vào anh," anh nói.

Ngân Ngân ngước lên, đối diện với đôi mắt anh. Đôi mắt ấy vẫn rỗng tuếch, nhưng cô thấy một chút gì đó đã thay đổi. Nó không còn lạnh lùng nữa. Cô thấy một sự tò mò, một sự khám phá. Anh đang cố gắng tìm kiếm một thứ gì đó trong cô, một thứ mà anh không có.

Và trong khoảnh khắc đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Một cảm xúc đột ngột dâng trào trong lòng Ngân Ngân. Đó không phải là nỗi sợ hãi, mà là một sự rung động, một sự ấm áp. Cô nhìn anh, và cô cảm thấy tim mình đập mạnh.

Cũng trong khoảnh khắc đó, Lâm Tuấn Kiệt buông máy ảnh xuống. Tay anh run run. Anh nhìn chằm chằm vào Ngân Ngân, đôi mắt mở to.

"Anh... anh đã thấy," anh nói, giọng run rẩy.

Ngân Ngân ngạc nhiên. "Anh thấy gì?"

"Anh thấy... một ngọn lửa," anh nói. "Nó không phải là lửa, nó là... nó là một cảm xúc. Anh chưa bao giờ thấy nó trước đây. Nó ấm áp, nó lấp lánh."

Anh đưa tay lên ngực. "Nó đang ở đây. Nó đang ở trong lòng anh."

Ngân Ngân xúc động. Cô biết anh đang nói về điều gì. Anh đã cảm nhận được một điều gì đó. Anh đã vượt qua được ranh giới của sự vô cảm. Và điều đó, là nhờ cô.

Cô đưa tay ra, nắm lấy tay anh. "Em đã giúp anh tìm thấy nó," cô nói. "Và anh đã giúp em tìm thấy em."

Họ im lặng một lúc lâu, chỉ nhìn vào mắt nhau. Trong khoảnh khắc đó, họ không cần lời nói. Tình yêu của họ đã bắt đầu, một tình yêu không hoàn hảo, nhưng lại rất thật. Một tình yêu được xây dựng từ những khiếm khuyết, từ sự cô đơn, và từ sự chữa lành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×