Sau khoảnh khắc kỳ diệu tại công viên, mối quan hệ giữa Ngân Ngân và Tuấn Kiệt bước sang một trang mới. Anh không còn đơn thuần là nhiếp ảnh gia, cô cũng không còn là họa sĩ bị mắc kẹt trong nỗi sợ hãi. Họ trở thành hai tâm hồn đang cùng nhau khám phá một thế giới cảm xúc hoàn toàn mới.
Tuấn Kiệt nhận ra, việc "thấy" cảm xúc khác xa với việc "hiểu" cảm xúc. Anh vẫn lạc lối trong một mê cung của những rung động mơ hồ, không thể đặt tên cho chúng. Về phần Ngân Ngân, cô vẫn sợ hãi khi phải giao tiếp bằng lời nói. "Bức tường vô hình" của cô vẫn còn đó. Họ quyết định quay lại cách giao tiếp ban đầu: thử thách không lời.
Mỗi ngày, Tuấn Kiệt sẽ gửi cho cô một bức ảnh. Không phải ảnh chụp chân dung hay phong cảnh, mà là những bức ảnh mô tả một cảm xúc cụ thể. Anh chụp một chiếc lá rơi để diễn tả nỗi buồn, một chùm chìa khóa treo lủng lẳng để diễn tả sự chờ đợi, hay một vết nứt trên tường để diễn tả sự tan vỡ. Anh muốn cô giúp anh đặt tên cho những cảm xúc đó.
Ngân Ngân đáp lại bằng cách vẽ. Cô vẽ một cơn mưa để thể hiện nỗi buồn, một chiếc đèn lồng đang cháy để thể hiện sự ấm áp, hay một chiếc gương vỡ để thể hiện sự tổn thương. Cô dùng những nét bút, những gam màu để giúp anh "đọc" được thế giới nội tâm của cô.
Một buổi chiều, Lâm Tuấn Kiệt gửi cho cô một bức ảnh chụp một cành cây khô, không có một chiếc lá nào. Kèm theo bức ảnh, anh viết: "Anh thấy sự trống rỗng, nhưng không biết nó là gì."
Ngân Ngân cầm bút, vẽ một bức tranh về một người đàn ông đang ngồi trên bãi biển. Anh ta đang ngồi một mình, nhìn ra biển, nhưng khuôn mặt lại bình thản đến lạ. Cô ghi chú ở phía dưới: "Đó không phải là nỗi buồn, mà là sự cô độc. Cô đơn là một thứ cảm xúc, nhưng cô độc lại là một trạng thái."
Tuấn Kiệt im lặng một lúc lâu. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng "cô đơn" và "cô độc" lại khác nhau. Anh gửi lại cho cô một bức ảnh khác, chụp một con thuyền đang trôi giữa biển lớn, không có một ai.
Ngân Ngân đáp lại bằng một bức tranh vẽ một con hải âu đang bay lượn trên bầu trời xanh, hướng về phía con thuyền.
Họ tiếp tục trò chơi của mình, và mỗi ngày, họ lại tiến gần hơn đến thế giới của nhau. Ngân Ngân nhận ra rằng Tuấn Kiệt không phải là người vô cảm. Anh chỉ là một người chưa bao giờ được dạy cách cảm nhận. Và cô, một người đầy cảm xúc, đang trở thành người thầy của anh.
Một ngày nọ, Lâm Tuấn Kiệt gửi cho cô một bức ảnh chụp một đóa hoa hồng. Bức ảnh được chụp dưới một góc rất đặc biệt, làm nổi bật lên những cánh hoa bị tàn phai, những gai nhọn và những giọt sương long lanh. Dòng chữ phía dưới: "Anh thấy vẻ đẹp, nhưng anh cũng thấy nỗi đau."
Ngân Ngân mỉm cười. Đây là lần đầu tiên anh thể hiện sự phức tạp trong cách nhìn của mình. Anh không chỉ thấy một bông hoa, mà còn thấy những gì ẩn chứa bên trong nó.
Cô đáp lại bằng một bức tranh vẽ một cô gái đang mỉm cười. Nụ cười đó không rạng rỡ, nhưng lại rất ấm áp. Cô không viết gì thêm. Cô muốn anh tự cảm nhận.
Một giờ sau, điện thoại cô reo. "Anh đã hiểu," Tuấn Kiệt nói, giọng anh có một chút gì đó khác lạ, không còn đều đều nữa. "Đó là sự chấp nhận."
Ngân Ngân cảm thấy một niềm vui sướng trào dâng trong lòng. Cô biết, anh đã tiến thêm một bước. Anh đã không còn là một người chỉ chụp ảnh. Anh đã là một người đang học cách yêu.
Họ đã vượt qua được bức tường vô hình, không phải bằng lời nói, mà bằng sự thấu hiểu.