khiếm khuyết hoàn hảo

Chương 5: Vết Sẹo Của Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sự kết nối giữa Ngân Ngân và Tuấn Kiệt ngày càng sâu sắc, không chỉ thông qua những bức thư không lời, mà còn qua những buổi trò chuyện ngắn ngủi nhưng chân thành. Buổi tối hôm đó, họ hẹn nhau ở một quán cà phê vắng người. Lần đầu tiên, Ngân Ngân không cảm thấy quá căng thẳng. Sự hiện diện của Tuấn Kiệt mang lại cho cô một cảm giác an toàn kỳ lạ.

"Anh đã hiểu về sự cô đơn," Tuấn Kiệt nói, khẽ khuấy ly cà phê. "Nhưng em có biết, anh chưa bao giờ thực sự cảm thấy cô đơn không?"

Ngân Ngân ngạc nhiên. "Tại sao?"

"Cô đơn là một cảm xúc, phải không?" anh trả lời. "Nó đến từ việc khao khát kết nối mà không thể có được. Anh không có cảm xúc, nên anh không thể khao khát. Anh chỉ là... một mình."

Ngân Ngân im lặng. Cô chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Nỗi cô đơn của cô là một nỗi đau nhức nhối, một sự trống rỗng đầy cảm xúc. Còn sự cô độc của anh lại là một sự trống rỗng đúng nghĩa, một khoảng không vô cảm.

"Vậy quá khứ của anh..." cô khẽ hỏi. "Điều gì đã khiến anh như vậy?"

Tuấn Kiệt đặt ly cà phê xuống. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt anh xa xăm, như đang nhìn lại một thước phim cũ.

"Khi anh còn nhỏ," anh bắt đầu, giọng nói đều đều nhưng đầy sức nặng. "Anh đã chứng kiến một tai nạn. Bố mẹ anh đã... không may qua đời. Anh là người duy nhất sống sót. Các bác sĩ nói rằng đó là một cơ chế phòng vệ tâm lý. Để bảo vệ anh khỏi nỗi đau quá lớn, bộ não đã khóa lại khả năng cảm nhận."

Ngân Ngân bàng hoàng. Cô đã tưởng tượng nhiều lý do, nhưng không ngờ nó lại là một bi kịch lớn đến vậy.

"Anh không khóc," anh tiếp tục. "Không một giọt nước mắt nào. Anh không cảm thấy buồn. Thậm chí, anh còn cảm thấy... bình thường. Mọi người đều nói anh thật mạnh mẽ, nhưng anh biết, đó là một khiếm khuyết. Kể từ ngày đó, anh không thể khóc, cũng không thể cười một cách thật lòng. Cuộc sống của anh giống như một cuốn phim đen trắng, chỉ có hình ảnh mà không có âm thanh."

Ngân Ngân nắm chặt tay lại. Cô hiểu. Vết sẹo của anh không phải là vết sẹo thể chất, mà là một vết sẹo vô hình, ăn sâu vào tận tâm hồn.

"Em thì sao?" anh quay sang hỏi. "Vết sẹo của em là gì?"

Ngân Ngân do dự. Ký ức về những ngày tháng bị cô lập, bị bắt nạt ở trường học dội về. Những lời châm chọc, những cái nhìn khinh bỉ, những tiếng cười khúc khích sau lưng... Tất cả đã tạo nên một nỗi sợ hãi khủng khiếp.

"Em... em từng bị bắt nạt. Lâu lắm rồi. Họ đã... đã làm em tin rằng em không xứng đáng được yêu thương," cô nói, giọng nghẹn lại. "Em đã dựng lên một bức tường để bảo vệ mình. Em không muốn cho ai vào nữa."

Tuấn Kiệt lắng nghe, không phán xét, không thương hại. Anh chỉ đơn giản là lắng nghe.

"Em đã nghĩ em sẽ ổn khi ở một mình. Nhưng sự thật là... em vẫn luôn khao khát được kết nối. Em đã vẽ những bức tranh đó để tìm kiếm một người có thể hiểu em."

Lúc này, Tuấn Kiệt đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô. Bàn tay anh ấm áp một cách lạ thường.

"Và em đã tìm thấy anh," anh nói. "Một người không thể yêu thương, nhưng đang học cách yêu thương. Một người không thể cảm nhận, nhưng đang học cách lắng nghe. Em đã mở khóa một cánh cửa trong lòng anh, Ngân Ngân."

Ngân Ngân nhìn vào đôi mắt anh, không còn rỗng tuếch. Nó vẫn chưa đầy đủ cảm xúc, nhưng cô thấy một sự chân thành, một sự biết ơn.

"Anh cũng vậy," cô đáp, siết chặt tay anh. "Anh đã giúp em vượt qua nỗi sợ hãi. Anh đã giúp em thấy rằng, đôi khi, những vết sẹo không phải là dấu hiệu của sự yếu đuối, mà là bằng chứng của một cuộc chiến dũng cảm."

Họ ngồi đó, trong ánh đèn vàng ấm áp của quán cà phê, nắm tay nhau. Hai con người đầy khiếm khuyết, hai vết sẹo của quá khứ, giờ đây đã tìm thấy nhau. Và họ biết, đây là điểm khởi đầu của một hành trình mới, hành trình cùng nhau chữa lành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×