Sau buổi trò chuyện đầy tâm sự, mối quan hệ giữa Ngân Ngân và Tuấn Kiệt trở nên thân thiết hơn. Họ vẫn tiếp tục những cuộc "hẹn hò không lời" tại studio, nhưng không khí đã thay đổi. Thay vì sự căng thẳng, giờ đây là sự yên bình và thấu hiểu. Ngân Ngân không còn chỉ vẽ tranh, cô còn bắt đầu kể cho Tuấn Kiệt nghe về những câu chuyện đằng sau mỗi tác phẩm.
"Bức tranh này," cô chỉ vào một bức tranh vẽ một con bướm đang bay ra khỏi kén, "là lúc em quyết định tìm một con đường mới. Con bướm này là em, còn cái kén là nỗi sợ hãi."
Tuấn Kiệt lắng nghe, anh vẫn không thể cảm nhận được nỗi sợ hãi đó, nhưng anh có thể nhìn thấy nó. Anh nhìn thấy sự đấu tranh, sự khao khát tự do qua từng nét vẽ.
"Và bức này," cô chỉ vào một bức tranh khác, vẽ một cái cây đang đâm chồi nảy lộc giữa một cánh đồng khô cằn. "Là lúc em quyết định rằng, dù cuộc đời có khó khăn, em vẫn sẽ sống tiếp."
Tuấn Kiệt cầm máy ảnh lên, chụp bức tranh đó. Anh nói khẽ: "Anh hiểu. Nó là hy vọng."
Ngân Ngân mỉm cười. Anh đã có thể gọi tên cảm xúc. Đó là một bước tiến lớn.
Tuấn Kiệt bắt đầu tìm hiểu về cảm xúc. Anh mua sách, xem phim, nghe nhạc... Anh muốn hiểu những gì anh đã đánh mất.
Một buổi tối, anh gửi cho Ngân Ngân một tin nhắn: "Anh vừa xem một bộ phim. Nhân vật nam chính đã khóc khi nhân vật nữ chính chết. Anh không hiểu tại sao anh ấy lại khóc. Nước mắt có ý nghĩa gì?"
Ngân Ngân cầm điện thoại, lòng đầy xúc động. Cô đã thấy sự thay đổi trong anh. Anh không còn đơn thuần là một nhiếp ảnh gia vô cảm, anh đang học cách trở thành một con người.
"Nước mắt," cô nhắn lại, "có thể là nỗi buồn, có thể là niềm vui. Nước mắt là một cách để giải tỏa. Nó giống như cơn mưa, rửa trôi đi những vết bẩn trong lòng."
Tuấn Kiệt im lặng một lúc lâu. "Anh không biết," anh trả lời. "Anh đã thử khóc, nhưng không được. Có lẽ, anh không có gì để rửa trôi."
Ngân Ngân biết, anh đang nói về nỗi đau của mình. Nỗi đau đã đóng băng cảm xúc của anh.
"Không phải vậy đâu," cô nhắn lại. "Nước mắt sẽ đến khi anh tìm thấy một thứ gì đó đủ mạnh mẽ. Một thứ gì đó có thể làm tan chảy lớp băng trong lòng anh."
Một tuần sau, Tuấn Kiệt hẹn gặp Ngân Ngân. Anh đưa cho cô một bức ảnh. Đó là bức ảnh chụp một tảng băng lớn, bên trong là một bông hoa hồng. Bức ảnh đó đẹp một cách kỳ lạ, nhưng cũng rất buồn.
"Đây là anh," anh nói. "Anh đã tìm thấy một thứ gì đó trong lòng mình. Anh thấy nó, nhưng anh không thể chạm vào nó. Em có biết nó là gì không?"
Ngân Ngân nhìn vào bức ảnh. Cô nhìn vào bông hoa hồng bị đóng băng. Cô thấy vẻ đẹp của nó, sự mong manh của nó, và nỗi đau của nó.
"Đó là tình yêu," cô nói, giọng khẽ khàng.
Tuấn Kiệt giật mình. Anh nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt anh đầy bối rối.
"Tình yêu?"
"Vâng," cô đáp. "Tình yêu không phải lúc nào cũng rực rỡ và ấm áp. Đôi khi, nó bị đóng băng. Nhưng nó vẫn ở đó. Nó đang chờ đợi để được giải phóng."
Tuấn Kiệt siết chặt tay. "Anh không biết... anh có thể yêu không."
Ngân Ngân đưa tay ra, nắm lấy tay anh. "Em cũng không biết. Nhưng em tin, anh có thể. Em tin, chúng ta đều có thể. Tình yêu không phải là một điều hoàn hảo. Nó là một hành trình. Một hành trình để chữa lành."
Và trong khoảnh khắc đó, Lâm Tuấn Kiệt cảm thấy một sự ấm áp trào dâng trong lòng. Đó không phải là một cảm xúc mạnh mẽ, nhưng nó rất thật. Giống như một bông hoa hồng đang cố gắng nở rộ trong băng tuyết.