Tối hôm đó, đồng hồ treo tường chỉ đúng 19:45.
Thẩm Nhiễm đứng trước gương, nhìn bóng mình phản chiếu — chiếc váy đen giản dị, tay áo dài, cài khuy kín. Nhưng ánh mắt trong gương lại không còn thuần khiết như trước; trong đó có thứ gì đó mơ hồ, vừa run rẩy vừa mong chờ.
Cô không hiểu vì sao mình lại đến.
Rõ ràng có thể vờ như chưa thấy tấm thiệp ấy, nhưng từng dòng chữ Lục Dạ Hàn viết tay vẫn như một mệnh lệnh khắc sâu vào tâm trí.
Cô chỉ biết, nếu không đi, cô sẽ không ngủ được.
Thang máy lên chậm, đèn chỉ tầng nhảy từng nấc — 40, 41, 42...
Đến tầng 47, cửa khép lại.
Một nhịp tim sau, con số 48 sáng lên.
Cô hít sâu, bước vào.
Khi cửa mở, hương bạc hà lẫn mùi gỗ sẫm quen thuộc tràn ra. Ánh đèn mờ ấm, dội lên bức tường da màu trầm. Căn phòng vẫn vậy — yên tĩnh, sang trọng và có gì đó... nguy hiểm.
Anh đang đứng bên piano, áo sơ mi trắng, tay áo xắn đến khuỷu, hàng cúc cổ mở lơi lả.
Âm thanh trầm của đàn ngân lên — một đoạn giai điệu lạ, dở dang, gãy khúc.
— Đến rồi à.
Giọng anh thấp, không nhìn lên, nhưng cô biết anh nhận ra tiếng bước chân mình.
— Ngài... gọi tôi?
— Đúng hơn là... tôi muốn biết cô có dám đến không.
Câu trả lời ấy khiến cô nuốt khan.
Lần đầu tiên, cô cảm thấy trong ánh nhìn của anh có thứ gì đó vượt khỏi ranh giới công việc.
Anh đóng nắp đàn, quay lại. Ánh đèn chiếu qua vạt tóc anh, lấp lánh ánh vàng nhạt.
— Tôi không thích nhân viên tò mò. Nhưng tôi lại rất thích những người có can đảm đối mặt với nỗi sợ. Cô nghĩ mình thuộc loại nào, Thẩm Nhiễm?
— Tôi… không biết.
— Tốt. Tôi cũng không thích người biết hết mọi thứ.
Anh đi vòng qua bàn, mở một hộp gỗ nhỏ — bên trong là vài tấm thẻ từ, một xấp hồ sơ và… một chiếc mặt nạ đen bóng, đơn giản, chỉ che nửa khuôn mặt.
Anh cầm nó lên, xoay nhẹ trong tay, rồi hỏi:
— Cô có tin rằng con người ta chỉ lộ bản chất thật khi ẩn mình sau một chiếc mặt nạ không?
Cô im lặng. Anh tiến lại gần, khoảng cách chỉ còn vài bước.
— Tôi muốn cô thử.
— Gì cơ...?
Anh giơ chiếc mặt nạ ra trước mặt cô, giọng trầm đều:
— Đeo nó.
Cô nhìn anh, do dự.
— Ngài Lục... tôi không hiểu ý ngài là—
— Không cần hiểu. Chỉ cần làm.
Giọng anh không lớn, nhưng mang một sức ép kỳ lạ.
Cô chậm rãi đưa tay, nhận lấy. Khi mặt nạ chạm vào da, hơi lạnh khiến cô rùng mình.
Anh lùi lại nửa bước, ngắm nhìn:
— Tốt. Giờ cô không còn là thư ký Thẩm Nhiễm. Ở tầng này, không ai mang tên thật.
— Vậy tôi là ai?
Anh khẽ nghiêng đầu:
— Là người được phép bước qua giới hạn.
Ánh mắt hai người giao nhau. Cô bỗng thấy khó thở.
Tầng 48 không có tiếng ồn, không có hơi người — chỉ có nhịp tim và hơi thở, xen kẽ trong không khí nặng trĩu.
Bỗng, từ phía sau cánh cửa phụ, vang lên một tiếng hét ngắn, nghẹn lại.
Thẩm Nhiễm giật mình.
— Âm thanh đó là gì?
Lục Dạ Hàn không phản ứng, chỉ liếc mắt nhìn về phía cánh cửa kín.
— Có những thứ, nếu cô không muốn sợ, thì đừng hỏi.
— Ngài... đang làm gì trong đó?
Anh nhìn thẳng cô, giọng lạnh:
— Tôi đang kiểm tra giới hạn của con người.
Khoảnh khắc đó, cô bỗng hiểu — “khu cấm” này không chỉ là một căn phòng. Nó là nơi anh trút bỏ mọi lớp vỏ lạnh lùng, nơi anh thử nghiệm ranh giới giữa kiểm soát và nỗi sợ hãi.
Anh bước lại gần, giọng trầm khàn:
— Cô có muốn biết cảm giác khi người khác nắm toàn quyền kiểm soát mình là thế nào không?
Cô lắc đầu, nhưng lại không thể rời mắt khỏi anh.
— Tôi… không nghĩ mình chịu được.
Anh cười nhạt, nụ cười vừa đủ khiến cô thấy lạnh sống lưng.
— Không ai nghĩ mình chịu được, cho đến khi họ bắt đầu thích nó.
Câu nói đó như một lưỡi dao mỏng, chạm vào tâm trí cô.
Cửa phụ bất ngờ bật mở. Một cơn gió nhẹ thoảng qua, kéo theo âm thanh lạ — như tiếng kim loại va vào nhau. Cô thấy thoáng qua bên trong là ánh đèn đỏ mờ, vài sợi dây treo trên trần, và những vệt bóng đổ dài trên sàn.
Cô thở gấp, lùi lại nửa bước.
Anh khẽ nhếch môi, nửa cười nửa trêu:
— Cô sợ rồi à?
— Tôi… chỉ thấy không bình thường.
— Chính xác. Tôi cũng không bình thường.
Anh quay lại, bước vào trong. Cánh cửa vẫn mở hé.
Trước khi khuất hẳn, anh nói vọng ra, giọng khàn, chậm rãi:
— Một ngày nào đó, cô sẽ hiểu… đôi khi, điều khiến ta sợ nhất, lại là thứ duy nhất khiến ta cảm thấy mình còn sống.
Cánh cửa khép lại.
Âm thanh kim loại lại vang lên, lần này là nhịp đều đặn, khô khốc.
Thẩm Nhiễm đứng lặng. Không khí trong phòng đặc quánh, nặng như có thể bóp nghẹt hơi thở.
Cô muốn rời đi, nhưng chân không nhấc nổi. Ánh đèn vàng mờ phản chiếu bóng mình trên tường — khuôn mặt đeo mặt nạ đen, đôi mắt mở to, vừa hoảng loạn vừa... như bị cuốn hút.
Một tiếng “cạch” nhẹ vang lên sau lưng.
Cô giật mình quay lại.
Cửa đã mở.
Lục Dạ Hàn bước ra, áo sơ mi không còn chỉnh tề, vài khuy áo mở, tóc rối nhẹ. Ánh mắt anh không còn sắc lạnh — mà là mệt mỏi, thậm chí thoáng buồn.
Anh nhìn cô, không nói gì.
Cô cất tiếng trước:
— Ngài... có ổn không?
Anh khẽ cười, giọng khàn:
— Câu hỏi đó, lâu rồi chưa ai dám hỏi tôi.
Anh đi đến gần, dừng lại trước mặt cô.
— Cô có biết vì sao tôi xây tầng 48 không?
Cô lắc đầu.
— Vì chỉ ở đây, tôi mới có thể tháo mặt nạ của mình.
Anh chạm tay lên chiếc mặt nạ đen trên mặt cô, ngón tay lướt nhẹ nơi gò má.
— Còn cô… có dám tháo nó không?
Ánh mắt anh sâu hút. Cô thấy trong đó không còn quyền lực, không còn thống trị, chỉ còn một người đàn ông bị giam trong chính bóng tối của mình.
Cô đưa tay lên, chạm vào mặt nạ, do dự.
— Nếu tôi tháo ra… điều gì sẽ xảy ra?
Anh đáp khẽ:
— Cô sẽ không bao giờ như trước nữa.
Khoảnh khắc ấy, im lặng kéo dài. Rồi cô chậm rãi tháo mặt nạ xuống.
Không có gì xảy ra — chỉ là ánh mắt anh dừng lại, nhìn thật sâu, như lần đầu tiên thấy cô rõ ràng.
Anh khẽ nói:
— Tốt. Chào mừng đến tầng 48, Thẩm Nhiễm.
Sau đêm ấy, cô trở lại công việc thường ngày, nhưng mọi thứ đã khác.
Mỗi khi đi ngang hành lang, cô cảm thấy như tầng 48 đang dõi theo mình.
Buổi sáng, trên bàn cô xuất hiện một hộp nhỏ — bên trong là chiếc mặt nạ đen và một mảnh giấy ghi tay:
“Giữ lấy. Lần tới, tôi sẽ dạy cô cách đối diện với nỗi sợ của chính mình.”
— L.D.H.
Cô nắm chặt tờ giấy, trong lòng vừa hoảng vừa… mơ hồ chờ đợi.
Bởi trong sâu thẳm, cô biết mình đã bước qua ranh giới của lý trí — và không còn đường quay lại.