Buổi sáng trong văn phòng Lục Thị như thường lệ — chỉ khác là, mỗi khi đi ngang qua thang máy riêng, tim Thẩm Nhiễm lại lỡ nhịp.
Từ sau đêm hôm đó, cô chưa gặp lại Lục Dạ Hàn. Nhưng chiếc mặt nạ đen vẫn nằm trong ngăn kéo bàn làm việc, như một lời nhắc im lặng rằng tầng 48 vẫn đang tồn tại, và đang chờ cô.
Mỗi lần vô tình chạm vào nó, cô đều nhớ lại ánh mắt anh — trầm, sâu, và đầy uy lực.
Không phải ánh mắt của cấp trên, mà là ánh mắt của một người biết rõ cô đang run rẩy… và vẫn cố tình đẩy cô thêm một bước.
Chiều hôm ấy, thư ký trưởng gọi cô lên nộp bản báo cáo tài chính.
Nhưng khi cô đến tầng 47, văn phòng vắng lặng.
Chỉ có tin nhắn bật sáng trong điện thoại:
“Tầng 48. 19h. Đeo mặt nạ.”
— L.D.H.
Tim cô đập mạnh, đến mức bàn tay cầm điện thoại cũng hơi run.
Cô lặng người rất lâu trước khi gõ dòng hồi đáp:
“Vâng.”
Đúng 19h, cửa thang máy khép lại.
Lần này, con số 48 sáng lên ngay lập tức — như thể anh đã đợi sẵn.
Cửa mở, ánh đèn vàng hắt ra dịu hơn trước, nhưng không khí vẫn đặc quánh như có dòng điện vô hình chạy qua.
Anh đang đứng bên cửa sổ, áo sơ mi đen, tay đút túi quần, bóng anh phản chiếu trên kính.
Cô bước vào, cánh cửa tự động đóng lại sau lưng.
— Cô đeo mặt nạ?
— Rồi, thưa ngài.
Anh quay lại, ánh mắt liếc nhanh qua khuôn mặt cô, dừng ở đôi môi mím chặt.
— Tốt. Hôm nay chúng ta sẽ thử một thứ mới.
— Thử… gì ạ?
— Sự im lặng.
Anh bước lại, chậm rãi, đến mức mỗi bước chân như đo nhịp tim của cô.
— Trong trò chơi này, cô không được phép nói khi tôi chưa cho phép. Không được cãi, không được hỏi, không được lùi.
— Nếu tôi không làm được thì sao?
Anh khẽ nghiêng đầu, môi nhếch nhẹ.
— Thì cô sẽ học cách chịu đựng.
Không khí trong phòng đột nhiên lạnh hơn.
Cô nuốt khan, cảm giác như sợi dây vô hình đang quấn quanh cổ, siết chặt.
Anh đi vòng quanh, như con thú săn mồi đang quan sát con mồi. Giọng anh vang lên thấp, đều, mỗi chữ như mệnh lệnh:
— Giơ tay.
Cô chậm rãi làm theo.
— Nhìn thẳng vào tôi.
Cô nhìn, dù tim đang đập loạn.
Anh đứng trước mặt cô, ánh đèn vàng phản chiếu qua gọng kính, khiến tròng mắt anh tối lại.
— Cô có biết tại sao tôi chọn cô không, Thẩm Nhiễm?
Cô khẽ lắc đầu.
— Vì trong tất cả bọn họ, chỉ có cô là người vẫn giữ được bình tĩnh khi sợ.
Anh nói xong, cúi đầu rất gần, hơi thở chạm lên cổ cô.
Một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến cô bất giác lùi lại nửa bước.
Anh không ngăn, chỉ nhìn cô, khẽ cười:
— Cô vừa phạm lỗi đầu tiên.
— Tôi... xin lỗi.
— Không cần xin lỗi. Lần này, tôi tha. Nhưng nhớ: người sợ hãi nhất lại thường là người mong bị kiểm soát nhất.
Câu nói ấy khiến cô nghẹn lại.
Cô không hiểu vì sao, nhưng trong ánh nhìn của anh, cô cảm thấy mình bị soi thấu — không chỉ là cơ thể, mà cả bản năng đang cố giấu.
Thời gian trôi chậm.
Anh không chạm vào cô, không ra lệnh gì thêm.
Chỉ im lặng nhìn, như đang thử giới hạn của sự chịu đựng.
Càng im lặng, nhịp tim cô càng dồn dập.
Không gian tầng 48 như bị bóp nghẹt.
Rồi anh lên tiếng, giọng trầm thấp:
— Cởi mặt nạ.
Cô ngẩng lên, do dự.
— Ngay bây giờ?
— Tôi cho phép nói, nhưng không cho phép hỏi.
Cô cắn môi, đưa tay tháo.
Khi lớp mặt nạ rời khỏi gương mặt, anh nở một nụ cười nhạt.
— Tốt. Giờ thì nhìn thẳng vào tôi, và nói: “Tôi không sợ.”
Cô hít sâu, khẽ nói:
— Tôi không sợ.
Anh cúi đầu, giọng khàn:
— Nói lại.
— Tôi... không sợ.
Anh nhìn cô thật lâu, rồi cười khẽ:
— Dối trá.
Cô khựng lại.
Anh bước đến gần, ngón tay chạm nhẹ lên cằm cô, buộc cô ngẩng đầu.
— Cô đang run. Mắt cô né tránh. Và giọng cô… đang phản bội cô.
— Tôi chỉ...
— Suỵt. Tôi chưa cho phép nói.
Cô cắn môi, im lặng.
Anh buông tay, lui lại, ánh mắt thoáng hiện sự hài lòng.
— Tốt. Cô bắt đầu học nhanh hơn tôi nghĩ.
Anh xoay người, đi về phía bàn.
— Cô biết vì sao tôi yêu cầu sự im lặng không?
Không có câu trả lời. Cô biết mình không được phép nói.
Anh tiếp tục, giọng nhẹ như gió:
— Vì im lặng là cách duy nhất để con người nghe thấy nỗi sợ thật sự của mình.
Anh quay lại, ánh mắt chạm vào cô, chậm rãi nói:
— Tôi nghe thấy nó trong cô. Rõ ràng.
Cô nuốt khan, ngực căng lại. Không biết là sợ hay là thứ gì khác đang trỗi dậy.
Bỗng anh đặt một vật nhỏ lên bàn — một chiếc đồng hồ cát thủy tinh.
Bên trong cát trắng rơi chậm, ánh sáng phản chiếu lấp lánh.
— Khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, cô sẽ được phép rời khỏi tầng này. Trước đó, mọi mệnh lệnh của tôi đều là luật.
Cô gật đầu.
Anh ngồi xuống ghế, dựa người, hai tay đan lại.
— Tốt. Bắt đầu.
Cát rơi.
Anh nhìn cô, không nói gì thêm.
Không khí lặng đến mức tiếng tim đập của cô vang rõ trong đầu.
Một phút, hai phút…
Thời gian dài đến đáng sợ.
Cô cảm giác mình như bị anh khóa trong một không gian vô hình — nơi ánh nhìn của anh là xiềng xích, còn im lặng là bản án.
Cô khẽ nói, giọng run:
— Ngài Lục… tôi…
Anh nhướng mày.
— Tôi chưa cho phép nói.
Cô im bặt. Hơi thở rối loạn.
Anh vẫn nhìn cô — ánh mắt đó không còn lạnh, mà là thứ quyền lực trầm sâu, vừa như cảnh cáo, vừa như dẫn dụ.
Cát trong đồng hồ gần cạn.
Cô tưởng anh sẽ nói gì, nhưng không.
Khi hạt cuối cùng rơi xuống, anh mới đứng dậy, bước đến trước mặt cô.
— Cô làm tốt.
Cô thở hắt ra, tưởng như vừa thoát khỏi cơn áp lực vô hình.
Anh nói khẽ:
— Nhưng nhớ, hôm nay chỉ là khởi đầu.
Anh cúi sát, giọng anh trượt qua tai cô, thấp đến mức gần như là hơi thở:
— Từ giờ, mỗi lần tôi nói “im lặng”, cô sẽ nhớ cảm giác này.
Cô khẽ gật, không dám nhìn anh.
Anh lùi lại, chỉnh lại cổ tay áo, giọng trở lại bình tĩnh:
— Cô có thể về.
Cô cúi đầu, khẽ đáp:
— Vâng.
Trước khi bước vào thang máy, anh gọi giật lại:
— Thẩm Nhiễm.
Cô quay lại.
— Dạ?
Anh nhìn cô, nụ cười nhạt hiện lên:
— Đừng bao giờ tưởng mình đang kiểm soát được bản thân. Vì một khi cô bắt đầu tin vào điều đó, chính là lúc tôi thật sự chiếm lấy cô.
Cửa thang máy khép lại trước ánh nhìn của anh.
Khi cửa đóng, cô nhận ra lòng bàn tay mình ướt đẫm mồ hôi — nhưng không phải chỉ vì sợ hãi.
Tối đó, cô về nhà, mở tủ ngăn kéo.
Chiếc mặt nạ vẫn ở đó, ánh đen phản chiếu ánh đèn bàn.
Cô chạm nhẹ vào nó.
Và lần đầu tiên, cô mỉm cười — nụ cười mơ hồ, giữa sợ hãi và khao khát.
“Ngài Lục,” cô khẽ thì thầm, “rốt cuộc, là ai đang điều khiển ai?”