Tháng mười kéo theo những cơn mưa dài bất tận.
Sáng nào tôi đến lớp, sàn hành lang cũng loang lổ nước, mùi đất ẩm quyện với hương phấn trắng.
Cả trường dường như lặng hơn, chỉ còn tiếng mưa tí tách rơi đều ngoài cửa sổ.
Những ngày mưa, Hoàng Minh ít nói hẳn.
Cậu không còn trêu chọc tôi bằng mấy mẩu giấy nhỏ, không còn gật gù theo nhạc trong giờ ra chơi.
Chỉ im lặng nhìn ra ngoài, đôi khi đưa tay vẽ những đường mưa mờ ảo lên mặt bàn gỗ.
Tôi cũng chẳng dám hỏi, chỉ lặng lẽ đặt tờ giấy nhỏ bên cạnh, viết vài chữ:
“Mưa làm cậu buồn à?”
Chiều hôm đó, tôi nhận được hồi đáp:
“Không. Mưa chỉ làm người ta nhớ lại.”
Tôi ngẩn người đọc đi đọc lại dòng chữ ấy.
Nhớ lại? Nhưng là nhớ ai?
Một buổi trưa, khi cả lớp ra về, tôi ở lại lau bảng vì trực nhật.
Hoàng Minh vẫn ngồi đó, chống cằm nhìn mưa.
Tôi hỏi:
— Cậu không về à?
— Chờ tạnh.
— Lúc nào mới tạnh?
— Có thể là hôm nay. Cũng có thể là… không bao giờ.
Tôi hơi giật mình. Giọng cậu nhỏ, nhưng nặng trĩu.
Cậu cúi đầu, nghịch dây đeo ba lô, nói như độc thoại:
— Mẹ tớ thích mưa. Trước đây, mỗi lần mưa bà hay pha trà, mở nhạc và ngồi bên cửa sổ.
— …Còn giờ?
— Bà không còn nữa.
Tôi chết lặng.
Mưa bên ngoài vẫn rơi, nhưng tim tôi chợt thấy nhói.
Tôi không biết nên nói gì, chỉ khẽ kéo ghế lại gần, vẫn giữ một khoảng cách nhỏ.
Không phải 0,5 mét nữa – mà có lẽ, chỉ còn vài centimet.
— Xin lỗi, tớ không biết…
— Không sao. Mưa mà, ai chẳng có thứ để nhớ.
Cậu mỉm cười, nhưng nụ cười ấy nhạt và buồn đến mức tôi không dám nhìn lâu.
Tối về, tôi viết trong nhật ký:
“Cậu ấy có một thế giới riêng, nơi mưa rơi không dứt, và trong đó có người mà tớ không thể chạm tới.
Mình chưa bao giờ thấy ánh mắt nào buồn đến thế.”
Tôi khép sổ, nghe tiếng mưa đập vào mái tôn.
Chẳng hiểu sao, trong lòng cũng ướt nhòe như thế.
Ngày hôm sau, Hoàng Minh nghỉ học.
Rồi hôm sau nữa.
Cả tuần, chỗ ngồi bên cạnh trống trơn.
Tôi cố gắng không để ý, nhưng mỗi khi nhìn qua khoảng trống đó, lòng tôi lại thấy hụt hẫng.
Có lẽ, tôi đã quen với việc mỗi sáng nghe tiếng cậu ngáp, quen với mẩu giấy nhỏ có vài dòng chữ lười biếng, quen với đôi mắt nâu nhìn ra ngoài trời.
Giờ tất cả chỉ còn im lặng.
Thứ sáu, cậu trở lại.
Tay áo ướt sũng, tóc rối bời, áo khoác mỏng.
Tôi hỏi:
— Cậu đi bộ à?
— Ừ. Xe hỏng.
— Trời mưa mà không mang áo mưa sao?
Cậu cười:
— Tớ thích cảm giác mưa chạm vào mặt. Lúc đó, chẳng ai biết là mình đang khóc.
Tôi lặng im, không nói thêm gì.
Chỉ đưa cho cậu chiếc khăn giấy.
Cậu nhận lấy, khẽ nói:
— Cảm ơn.
Tôi không đáp, nhưng tim như có ai bóp nhẹ.
Giữa tiết học, cô giáo thông báo: “Tuần sau trường sẽ có buổi thi chọn học sinh giỏi Văn.”
Cả lớp nhao nhao, còn tôi im lặng.
Cô quay sang nói:
— Khánh An, em đăng ký nhé.
Tôi gật đầu.
Bất ngờ, Hoàng Minh cũng lên tiếng:
— Cô ơi, cho em đăng ký cùng.
Cả lớp cười ồ.
— Ôi trời, Minh thi Văn kìa!
— Ngủ nhiều thế, chắc viết mộng du!
Cậu chẳng quan tâm, chỉ cười.
Khi tôi hỏi:
— Cậu nghiêm túc à?
Cậu đáp:
— Ừ. Muốn thử xem, liệu viết ra có giúp người ta đỡ nhớ không.
Câu nói ấy khiến tôi sững lại.
Có lẽ, với cậu, chữ nghĩa là cách duy nhất để giữ lại những điều đã mất.
Những ngày ôn thi, chúng tôi thường ở lại lớp sau giờ học.
Tôi chép tài liệu, cậu thì vẽ nguệch ngoạc trên giấy.
Thỉnh thoảng, cậu đọc một câu nào đó trong sách, rồi hỏi:
— “Ký ức là cơn mưa không tạnh”… Cậu thấy câu này đúng không?
— Đúng, nhưng tớ nghĩ cũng có lúc mưa sẽ ngừng, chỉ là lòng người chưa chịu thôi.
— Vậy nếu một ngày tớ ngừng nhớ, có nghĩa là mưa trong lòng đã tan à?
— Có thể.
— Thế còn cậu?
— Tớ vẫn đang trong mưa.
Cậu bật cười, ánh mắt dịu lại:
— Nếu cùng ướt, thì tớ không cô đơn nữa.
Chiều cuối tuần, trường tổ chức hoạt động trồng cây.
Mưa vẫn rơi lất phất.
Cả lớp ra sân, chỉ có tôi và Hoàng Minh cùng trồng một cây nhỏ ở góc sân sau.
Đất ướt, tay lấm bùn, cậu vẫn cười:
— Cậu biết không, cây này sẽ cao lên mỗi mùa mưa.
— Ừ, và có thể chúng ta sẽ quên mất rằng mình từng trồng nó.
— Không đâu. Có thứ người ta quên được, có thứ thì không.
Tôi hỏi:
— Cậu đang nói về cây… hay về người?
Cậu nhìn tôi, ánh mắt lặng đi:
— Có khác gì đâu.
Câu trả lời khiến tôi nghẹn lại.
Cậu nói xong, đứng dậy, lấy tay phủi bùn trên áo tôi, khẽ nói:
— Mưa rồi, vào lớp thôi, kẻo cảm lạnh.
Khoảnh khắc đó, bàn tay cậu chạm nhẹ vào tay tôi — chỉ thoáng qua, nhưng đủ khiến tim tôi đập lệch một nhịp.
Tối hôm ấy, tôi nằm nghe tiếng mưa rơi và nhận ra:
Tôi đã không còn phân biệt được đâu là âm thanh của mưa, đâu là nhịp tim của mình.
Tôi mở sổ, viết:
“Hoàng Minh, tớ muốn nói điều gì đó,
nhưng lại sợ khi nói ra, mưa sẽ tạnh mất.”
Sáng thứ hai, trời vẫn mưa.
Tôi đến lớp sớm, đặt tờ giấy nhỏ lên bàn cậu, không ký tên.
Chỉ viết:
“Nếu mưa khiến cậu buồn, hãy để tớ ngồi cùng.”
Đến trưa, khi tan học, tôi trở lại lớp lấy áo mưa, thấy một tờ giấy khác trên bàn mình.
Là nét chữ của Hoàng Minh:
“Tớ không buồn vì mưa,
chỉ sợ một ngày mưa tạnh,
mà cậu không còn ngồi cạnh nữa.”
Tôi đọc, tim run lên.
Bên ngoài, mưa bỗng ngừng hẳn.
Nhưng lòng tôi thì không.
Từ hôm đó, chúng tôi nói chuyện nhiều hơn.
Không chỉ qua giấy, mà bằng lời thật.
Cậu kể tôi nghe về mẹ — người phụ nữ dịu dàng, từng dạy cậu vẽ, dạy cậu nghe nhạc, rồi rời đi trong một cơn mưa năm mười hai tuổi.
Cậu nói:
— Mỗi khi trời đổ mưa, tớ lại thấy như bà đang ở gần.
Tôi khẽ đáp:
— Có lẽ bà không đi xa đâu. Chỉ là đổi hình hài để dõi theo cậu thôi.
Cậu im lặng, sau đó mỉm cười:
— Cậu nói chuyện y như bà ấy vậy.
Cuối tháng, buổi thi học sinh giỏi diễn ra.
Đề bài là: “Viết về một điều khiến bạn không thể quên.”
Tôi viết về những buổi sáng đầy nắng, bàn số 7, và người ngồi bên cạnh.
Còn Hoàng Minh — tôi không biết cậu viết gì.
Khi nộp bài, cậu chỉ nói:
— Tớ viết về mưa.
— Lại là mưa à?
— Ừ. Nhưng lần này, mưa không buồn nữa.
Vài ngày sau, kết quả được công bố.
Cả hai chúng tôi đều đạt giải — tôi hạng Nhất, cậu hạng Nhì.
Cô giáo cười, nói:
— Xem ra hai đứa hợp nhau đấy.
Cậu quay sang nhìn tôi, khẽ nói:
— Hợp trong Văn, hay hợp trong mưa?
Tôi đáp:
— Có khác gì đâu.
Cả hai cùng cười.
Chiều hôm đó, trời lại mưa.
Lần này, cậu không tránh.
Chúng tôi cùng đứng dưới hiên, mưa tạt vào vai, lạnh mà ấm lạ.
Cậu nói nhỏ:
— Khánh An, nếu một ngày mưa tạnh,
tớ vẫn muốn ngồi cùng cậu.
— Vì sao?
— Vì lúc đó, tớ sẽ không cần mưa để nhớ nữa.
Tôi nhìn cậu, thấy trong ánh mắt ấy không còn nỗi buồn.
Chỉ còn lại một khoảng trời trong, và hình bóng của tôi phản chiếu trong đó.
Tối về, tôi viết vào nhật ký:
“Giữa những ngày mưa, chúng tôi đã tìm thấy nhau.
Không phải để lấp khoảng trống, mà để hiểu rằng
có những nỗi buồn khi được chia sẻ,
sẽ trở thành điều dịu dàng nhất.”
Bên ngoài, mưa lại rơi, nhưng lần này, tôi không còn thấy lạnh.
Bởi vì tôi biết — ở đâu đó,
có một người cũng đang nhìn mưa,
và nhớ đến tôi.