khoảng cách một bức tường

Chương 6: Khi gió đổi hướng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở Đà Nẵng dạo này nhiều gió hơn.

Từ ban công, Trần Minh nhìn thấy mây trôi nhanh, lớp này nối lớp khác, như thể bầu trời đang dọn đi một cơn mưa ở nơi nào đó chưa kịp tới.

Cà phê trên tay anh còn nóng, hơi nước bốc lên, mờ dần rồi tan vào khoảng không.

Cạnh bên, cửa sổ của Minh An vẫn mở. Cô đang sắp xếp lại chậu cây, thêm vài giỏ treo mới.

“Anh uống cà phê sớm thế.”

“Thói quen rồi.”

“Cà phê với anh có vẻ là nghi thức buổi sáng nhỉ.”

“Ừ, giống như em tưới cây vậy.”

Cả hai nhìn nhau, cười.

Một thứ yên bình đến mức anh không nhận ra mình đã quen với việc có cô ở đó, mỗi sáng.

Những ngày sau đó, Minh An bận hơn thường lệ.

Cô làm trong một công ty truyền thông nhỏ, chuyên dựng video quảng bá du lịch.

Buổi sáng cô đi sớm, tối mới về, đôi khi chỉ đủ thời gian mỉm cười chào qua bức tường.

Trần Minh không nói gì, chỉ dõi theo ánh đèn căn hộ bên kia mỗi đêm.

Có hôm anh thấy nó tắt muộn, gần nửa đêm.

Anh nghe tiếng bàn phím, tiếng chỉnh nhạc từ máy của cô.

Âm thanh ấy len qua vách, hòa vào không khí.

Lạ thay, thay vì thấy phiền, anh lại cảm thấy trống vắng mỗi khi nó ngừng lại.

Một tối, anh nghe tiếng gõ cửa.

Ba nhịp, ngập ngừng.

Mở ra, Minh An đứng đó, áo mưa ướt sũng, tay ôm laptop.

“Anh ơi, máy em bị lỗi phần mềm dựng. Nó báo hỏng ổ cứng. Anh có thể giúp em được không?”

Trần Minh mời cô vào, lấy khăn lau cho cô.

“Để tôi xem.”

Anh ngồi xuống, mở máy.

Màn hình đen, chỉ còn đèn chớp nhấp nháy.

Cô ngồi bên, im lặng.

Trần Minh nghe rõ tiếng thở khẽ, và mùi mưa còn vương trên tóc cô.

Sau một lúc, anh nói:

“Ổ cứng hỏng một phần, có thể cứu được dữ liệu, nhưng cần thời gian.”

“Trời ơi, trong đó là video em dựng cả tuần nay. Nếu mất là em tiêu.”

Giọng cô khản đi.

Anh nhìn, thấy đôi mắt đỏ hoe, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh.

“Được rồi, để tôi thử. Còn nước còn tát.”

Anh ngồi suốt hai tiếng.

Minh An im lặng, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi mưa vẫn rơi đều.

Không khí trong căn phòng đặc quánh, chỉ có tiếng gõ bàn phím, và hơi thở xen giữa.

Khi cửa sổ lóe ánh sáng xanh từ màn hình, Minh An nín thở.

Anh mỉm cười.

“Cứu được rồi.”

“Thật ạ?”

“Ừ, nhưng em nên sao lưu lại. Ổ này không ổn nữa.”

Cô thở phào, nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt nhợt nhạt.

“Em nợ anh bữa tối.”

“Không cần đâu.”

“Không, em muốn trả.”

Cô nói, giọng quả quyết mà dịu.

Trần Minh cười, không đáp.

Hôm sau, Minh An gõ cửa mang theo hai phần bún chả.

Cô bảo:

“Em không biết anh thích gì, nên chọn món an toàn nhất.”

“Anh không kén ăn đâu.”

Họ ngồi ăn ở ban công, dưới ánh nắng chiều nghiêng.

Gió từ biển thổi qua, mang theo hương mặn và tiếng còi tàu xa.

Cô nói về những video cô đang dựng – về những bãi cát ở Hội An, những quán cà phê nhỏ trên đèo Hải Vân.

Anh lắng nghe, không chen vào.

Chỉ thấy giọng cô giống như nắng: không rực, nhưng đủ để sưởi.

“Anh biết không,” cô nói, “em từng nghĩ Đà Nẵng chỉ toàn gió và cát. Giờ mới thấy nó cũng có người biết nghe.”

“Còn anh từng nghĩ mình chỉ nghe được tiếng buồn.”

“Giờ thì sao?”

“Giờ thì… ít nhất có thêm tiếng cười.”

Minh An im, rồi khẽ nói:

“Em mừng vì vậy.”

Một cơn gió thổi qua, hất tung vài sợi tóc cô vào mặt anh.

Anh định đưa tay gạt, nhưng dừng lại giữa chừng.

Cô tự cười, khẽ kéo tóc ra sau tai.

Khoảnh khắc ngắn ấy, anh nhận ra tim mình đã lệch nhịp.

Ngày kế tiếp, căn hộ bên cạnh im ắng.

Không tiếng nhạc, không tiếng nước chảy.

Anh đợi, mãi đến chiều, vẫn không thấy cô.

Bất giác, anh sang gõ cửa.

Không ai trả lời.

Anh quay đi, nhưng khi bước xuống cầu thang, lại gặp bác bảo vệ.

“Cô Minh An ra Huế rồi. Nghe nói có người thân nhập viện.”

Câu nói ấy rơi xuống như tiếng vỡ nhỏ.

Không đau, chỉ rỗng.

Trần Minh đứng ở sảnh một lúc lâu.

Trời trong, nhưng gió vẫn lạnh.

Anh nhìn ra biển – khoảng xanh mênh mông ấy bỗng thấy xa lạ.

Ba ngày sau, cô vẫn chưa về.

Anh không gọi, không nhắn.

Không biết nên nói gì.

Chỉ thấy mỗi lần về nhà, anh lại nhìn sang cửa sổ bên kia – nơi giờ chỉ còn chiếc rèm buông kín, xương rồng vẫn đứng im.

Mỗi buổi sáng, anh pha cà phê, đặt hai ly như thói quen.

Một ly nguội đi.

Anh vẫn để đó.

Tối ngày thứ tư, điện thoại reo.

Tin nhắn:

“Anh ơi, em về rồi. Cảm ơn anh đã giúp lần trước. Em mệt chút, mai gặp nhé.”

Chỉ mấy dòng, nhưng anh đọc đi đọc lại nhiều lần.

Anh ngồi xuống bàn, mở laptop, mở lại bản nhạc dang dở.

Và lần đầu tiên, anh viết thêm được đoạn giữa – phần anh từng không thể tìm thấy cảm xúc.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng len qua bức tường, anh nghe tiếng gõ hai nhịp ngắn.

Cánh cửa mở.

Minh An đứng đó, vẫn nụ cười quen, nhưng đôi mắt hơi thâm.

“Anh dậy sớm thật.”

“Thói quen mà.”

“Em có mua ít bánh Huế. Anh ăn sáng nhé.”

“Cảm ơn em.”

Họ ngồi cạnh nhau, im lặng.

Không cần hỏi, anh biết cô đã trải qua một điều khó khăn.

Nhưng anh cũng không nói lời an ủi nào.

Chỉ lặng lẽ đẩy ly cà phê về phía cô.

Cô đón lấy, mỉm cười.

“Lần nào em cũng uống nhờ cà phê của anh.”

“Không sao. Anh pha hai ly mà.”

“Sao vậy?”

“Vì quen rồi.”

Cô nhìn anh, ánh mắt dịu.

Không ai nói thêm gì.

Chỉ có gió, và hương cà phê bay chậm trong nắng.

Khi Minh An rời đi, Trần Minh vẫn ngồi lại ban công.

Dưới đường, tiếng xe hòa cùng sóng biển.

Anh nhìn qua tường, thấy chậu xương rồng đã nở một bông trắng nhỏ.

Lần đầu tiên.

Anh khẽ cười.

Trong lòng, có thứ gì đó vừa đổi hướng –

như gió,

như ánh sáng,

như một nốt nhạc tìm thấy chỗ của mình trong bản hòa âm đang lớn dần.Trần Minh bắt đầu để ý đến những khoảng lặng.

Không phải sự im lặng của căn hộ, mà là khoảng trống giữa hai người – thứ không thể đo bằng lời, chỉ cảm được bằng ánh mắt.

Từ sau ngày Minh An trở về, họ vẫn gặp nhau mỗi sáng.

Ly cà phê, chậu xương rồng, những câu chuyện vụn vặt.

Mọi thứ vẫn vậy.

Nhưng đâu đó, có một điều gì đó không còn như trước.

Cô ít cười hơn, giọng nói nhẹ hơn.

Như thể phần nào trong cô vẫn ở lại nơi cơn mưa Huế chưa tạnh.

Anh định hỏi, nhưng không biết bắt đầu thế nào.

Rồi lại sợ, rằng nếu chạm vào, cô sẽ tan ra như sương.

Một tối, cô gửi cho anh tin nhắn:

“Anh ơi, mai anh rảnh không? Em muốn nhờ anh giúp quay vài cảnh nhỏ cho dự án mới.”

Anh đồng ý, không suy nghĩ.

Và sáng hôm sau, họ ra biển.

Biển Đà Nẵng đầu thu vẫn trong như pha lê, sóng nhỏ, gió nhẹ.

Cô mang theo máy quay, tripod, vài đạo cụ nhỏ.

Anh chỉ mang một cuốn sổ, một bút máy, và thói quen ngồi quan sát.

“Anh cứ tự nhiên nhé, em chỉ cần vài cảnh có người đứng yên nhìn ra biển. Em nghĩ hình ảnh đó hợp với bài nhạc em đang dựng.”

“Anh á?”

“Ừ. Em muốn anh đứng thôi, không cần diễn gì cả.”

Anh cười nhẹ:

“Anh không giỏi diễn đâu.”

“Em biết. Nhưng đó là lý do em muốn anh đứng ở đó.”

Khi máy bắt đầu ghi hình, anh đứng trên cát, gió luồn qua áo, và nắng vỡ thành từng mảnh nhỏ trên mặt nước.

Phía sau, Minh An đang cúi nhìn ống kính, chỉnh góc, điều chỉnh ánh sáng.

Anh nghe tiếng cô đếm nhỏ:

“Ba... hai... một...”

Và rồi im lặng.

Chỉ còn tiếng sóng.

Anh nhìn thẳng ra xa, nhưng trong lòng lại thấy rõ hơn bao giờ hết — sự hiện diện của cô ở ngay sau lưng.

Khoảng cách chỉ vài mét, nhưng cảm giác như có một sợi dây vô hình căng giữa hai người.

Sau vài lần quay, cô gọi anh lại xem.

“Anh thấy sao?”

“Anh không biết nhìn thế nào. Anh thấy... lạ.”

“Lạ ở đâu?”

“Trong video, người đó không phải anh. Nhưng lại là anh.”

Cô im, ánh mắt dừng trên màn hình.

“Có lẽ vì trong khoảnh khắc đó, anh không phòng bị.”

“Em muốn vậy sao?”

“Ừ. Em muốn mọi thứ chân thật. Không diễn, không che.”

Câu nói ấy đơn giản, nhưng khiến anh mất ngủ cả đêm.

Tối đó, Minh An gửi anh file video.

Một đoạn ngắn: anh đứng trước biển, im lặng, gió thổi tóc bay, sóng cuộn quanh chân.

Phía sau là bầu trời xám nhạt, và ánh sáng rơi như đang tìm lối.

Cô nhắn kèm:

“Em đặt tên cảnh này là ‘Người đứng yên’.”

Anh đọc đi đọc lại dòng đó.

Một lúc sau, anh trả lời:

“Em nghĩ anh thật sự đang đứng yên à?”

Cô không trả lời.

Chỉ gửi lại một emoji 🌊.

Ngày tiếp theo, Minh An vắng mặt.

Rồi hai ngày, ba ngày.

Căn hộ bên kia vẫn im.

Anh đoán cô lại đi công tác, nhưng lần này không để lại lời nhắn.

Trần Minh viết nhiều hơn, nhưng cũng xóa nhiều hơn.

Anh nhận ra, những câu chữ của mình bắt đầu thay đổi — mềm hơn, nhưng cũng mơ hồ hơn.

Như thể chúng đang tìm kiếm một điểm tựa mà anh không gọi tên được.

Đến tối thứ tư, điện thoại reo.

Giọng Minh An qua máy yếu ớt:

“Anh ơi... em đang ở Hội An. Em quên sạc, nên không nhắn được. Em sẽ về sớm.”

“Em ổn chứ?”

“Ừ... chỉ hơi mệt.”

“Anh có thể xuống đó.”

“Không cần đâu. Em chỉ cần nghỉ.”

Giọng cô tắt dần trong tiếng gió.

Anh muốn nói điều gì, nhưng kịp dừng lại trước khi lời thoát ra.

Khi cô về, trời mưa.

Anh nghe tiếng kéo vali ngoài hành lang, rồi tiếng khóa cửa mở.

Ngay sau đó là tiếng nức khẽ, bị kìm lại.

Anh bước ra, đứng bên tường, không nói gì.

Một lúc sau, cửa mở hé.

Minh An nhìn anh, mắt sưng, nhưng vẫn cố mỉm cười:

“Xin lỗi, em làm ồn quá.”

“Không sao.”

“Anh... có cà phê không?”

Anh gật đầu, rót ra hai ly, như mọi lần.

Họ ngồi bên nhau, không ai nói gì.

Ngoài kia, mưa gõ lên mái tôn, đều đặn như nhịp tim xa.

Một lúc lâu sau, cô nói nhỏ:

“Anh biết không... hôm đó em về Huế, không chỉ vì người thân. Còn vì em nhận được tin công ty sắp cắt giảm nhân sự. Em lo, sợ, và không muốn ai biết.”

Anh im lặng.

“Em cứ nghĩ nếu mình biến mất vài ngày, mọi thứ sẽ dễ hơn. Nhưng không. Nó chỉ làm em thấy trống hơn.”

Cô quay đi, nhìn mưa.

“Em ghét cảm giác không biết mình đang ở đâu.”

Anh đáp khẽ:

“Anh cũng từng vậy.”

Đêm đó, họ ngồi nói chuyện rất lâu.

Không còn là những câu xã giao, mà là những khoảng thật.

Về quá khứ, về tuổi trẻ, về những điều đã mất và những điều chưa kịp bắt đầu.

“Anh có hối hận điều gì không?”

“Có.”

“Vì sao?”

“Vì đã chọn yên lặng khi lẽ ra nên nói.”

Minh An nhìn anh, ánh mắt mơ hồ giữa buồn và ấm.

“Nếu có thể nói lại?”

“Anh vẫn sẽ nói chậm. Nhưng sẽ nói.”

Cô cười nhẹ, không trả lời.

Chỉ đưa tay đón lấy ly cà phê nguội, ngửa mặt lên:

“Mưa hết rồi.”

Hôm sau, trời nắng.

Minh An ra ban công, treo lại chậu hoa đã rụng.

Cô bảo:

“Anh thấy không, hoa tàn rồi mà vẫn phải để lại chỗ cũ. Vì biết đâu... nó nở lại.”

Anh đáp:

“Em tin vậy à?”

“Ừ. Dưới lớp sóng lặng, nước vẫn chuyển động mà.”

Câu nói ấy khiến anh im rất lâu.

Và đến tối, khi một mình, anh mở sổ, viết:

“Có những người đến, không phải để thay đổi mình, mà để mình nhận ra mình chưa từng đứng yên.”

Ba tuần sau, Minh An nhận được email từ công ty:

Cô được giữ lại. Không chỉ thế, họ còn muốn cô làm trưởng nhóm sản xuất nội dung.

Cô nhắn tin cho anh:

“Em qua nhé. Có chuyện vui muốn nói.”

Khi cô đến, anh đã pha sẵn hai ly cà phê.

“Anh đoán được rồi à?”

“Anh đoán em không dễ bị gió cuốn đi vậy đâu.”

“Anh nói cứ như biết em lâu lắm rồi.”

“Cũng đâu cần lâu để hiểu ai đó, chỉ cần đủ lặng để nghe họ.”

Cô cười.

Nụ cười ấy không rực rỡ, nhưng dài lâu.

Tối đó, trước khi về, cô nói:

“Em đang dựng một video mới, tên ‘Gió qua thành phố’. Em muốn dùng đoạn quay anh đứng ở biển.”

“Sao lại là anh?”

“Vì em nghĩ, anh là người hiểu gió nhất.”

Anh không đáp.

Chỉ nhìn theo cô bước đi dưới hàng đèn vàng, dáng nhỏ, nghiêng trong gió.

Khi video được đăng, anh mở xem.

Cảnh quay cũ — anh đứng yên, biển sau lưng, ánh sáng mờ.

Nhưng nhạc nền mới: giọng cô hòa với âm thanh sóng.

Ở cuối, dòng chữ nhỏ hiện lên:

“Gửi người đã đứng yên, để tôi thấy mình đang chuyển động.”

Anh dừng hình, nhìn thật lâu.

Rồi mỉm cười.

Đêm đó, gió thổi mạnh.

Anh mở cửa sổ, để gió tràn vào phòng, cuốn bay những tờ giấy trên bàn.

Trong gió, có gì đó giống tiếng cười cô.

Không rõ, nhưng thật.

Anh biết, mình vẫn chưa nói hết.

Nhưng cũng biết, có những điều không cần nói thành lời mới có thể tồn tại lâu hơn.

Dưới lớp sóng lặng, gió vẫn đi.

Và trong lòng anh, cũng thế.

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×