Sáng hôm sau, Khải bước vào văn phòng mới, vẫn chưa quên hình ảnh Minh Thư cau mày và đôi mắt lạnh lùng ngày hôm trước. Anh lẩm bẩm với chính mình: “Chắc chắn sẽ không dễ dàng gì.”
Khi anh vừa đặt cặp xuống bàn thì Minh Thư xuất hiện, tay cầm một tệp hồ sơ dày cộp. Nhìn thấy Khải, cô hơi nhíu mày:
“Anh là Khải, đúng không? Tôi nghe sếp nói anh sẽ tham gia dự án này.”
Khải gật đầu, nụ cười hơi gượng:
“Đúng vậy. Có vẻ… chúng ta sẽ phải làm việc cùng nhau.”
Minh Thư nhếch môi, ánh mắt sắc lạnh nhưng ẩn chứa chút tò mò:
“Hy vọng anh không… làm tôi phải phiền lòng.”
Cả hai biết rằng dự án lần này cực kỳ quan trọng. Họ phải phối hợp chặt chẽ để hoàn thành kế hoạch trong thời hạn ngắn. Ban đầu, mọi cuộc họp đều căng thẳng: Khải thì thẳng thắn, Minh Thư tỉ mỉ đến mức khó chịu. Mỗi khi Khải đề xuất ý tưởng, Minh Thư đều phản biện bằng lý lẽ sắc bén, khiến anh nhiều lần phải nhíu mày.
Nhưng dần dần, những mâu thuẫn không còn là trở ngại mà trở thành chất xúc tác. Khải nhận ra Minh Thư không chỉ thông minh mà còn tinh tế trong cách giải quyết vấn đề; Minh Thư cũng thấy Khải có những ý tưởng táo bạo mà cô chưa từng nghĩ tới.
Một buổi chiều, khi cả hai đang ôn lại tiến độ dự án, Khải bỗng nhiên nhìn Minh Thư và cười:
“Cô ấy đúng là một… đồng đội đáng gờm.”
Minh Thư lặng lẽ ngước nhìn anh, đôi mắt như chứa một nụ cười nửa kín nửa hở:
“Còn anh, cũng không tệ lắm đâu, Khải.”
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa họ như được kéo lại gần hơn. Không còn là hai con người xa lạ hay đối thủ, mà là những người đồng hành trong một thử thách chung.
Cuối ngày, khi gói gọn các hồ sơ và rời văn phòng, Khải thốt lên với chính mình:
“Có lẽ… hợp tác cùng Minh Thư cũng không tệ nhỉ?”
Và Minh Thư, đi sau lưng anh, lại lẩm bẩm một câu không ai nghe thấy:
“Có vẻ… anh ta còn đáng tin hơn tôi tưởng.”
Cả hai bước ra khỏi văn phòng, không ai nói gì thêm, nhưng trong lòng đều cảm nhận được một điều mới mẻ: một mối quan hệ vừa bắt đầu từ sự bất đắc dĩ, nhưng đang âm thầm nảy nở.